Lãnh Mạch đứng ở phía kia của toa xe, thân hình vừa thon dài vừa đẹp, tôi không biết anh ta vừa tới đây, hay là tới một lúc rồi, người người đi qua anh ta, anh ta cứ như bức tượng vậy, không động đậy, hình như chỉ để đợi tôi.
Tôi rất vui mừng, chạy nhanh về phía anh ta: “Lãnh Mạch! Sao anh lại tới đây?”
“Sao thế, tôi không tới, em định cùng gã đàn ông khác chạy trốn sau lưng tôi, đúng không” Sắc mặt anh ta vô cùng hung dữ mà trừng tôi.
Tôi buồn cười chết mất, có điều lúc anh ta ghen tuông vớ vẩn, cũng khiến người khác thích thú lắm, tôi nghĩ tôi hết đường cứu chữa rồi, tôi giải thích với anh ta: “Không phải, sáng nay anh và Dạ Minh đều ngủ ở phòng khách, tôi không gọi hai người dậy, hơn nữa….tôi trộm đồ của Dạ Minh rồi”
Tôi kiêng chân lên ghé vào tai anh ta: “Là một chiếc gương đồng, hôm qua nhà anh bị…”
“AI” Tiếng kinh hô của Tống Tử Thanh vang lên sau lưng tôi, ngắt lời đằng sau của tôi, thời gian thật trùng hợp, cũng không biết có phải anh ta nghe thấy tôi nói xấu anh ta với Lãnh Mạch hay không.
Chắc không phải đâu, tôi nói nhỏ vậy mà.
“A a a al” Tống Tử Thanh lại kêu tiếp, tôi quay đầu lại, mặt anh ta hoảng sợ chỉ vào Lãnh Mạch: “Anh anh anh anh…”
Lãnh Mạch nghiêng đầu, nhìn anh ta: “Cậu là ai”
“Tôi tôi tôi tôi…” Tống Tử Thanh vô cùng sợ Lãnh Mạch, nói mãi cũng không lên lời, con ngươi phóng to, chắc không phải là giả vờ, nếu như giả vờ vậy kĩ thuật diễn xuất của anh ta quá chân thật rồi.
“Anh ta tên Tống Tử Thanh” Tôi nói với Lãnh Mạch: “Một người bạn mà tôi vô tình quen ở trên mạng, anh ta nói anh ta biết tìm ngôi mộ cổ đó ở đâu, tối qua chúng tôi nói chuyện, anh ta cũng rất hứng thú với ngôi mộ cổ đó, hẹn hôm nay đi Thái Châu tìm mộ cổ.”
Đến cả tôi cũng không tin lời nói dối này, càng đừng nói là Lãnh Mạch, có điều hình như Lãnh Mạch không để ý, chỉ nói với tôi: “Đi tìm chỗ ngồi”
Anh ta không để ý thì càng tốt, tôi vội vàng nháy mắt với Tống Tử Thanh, Tống Tử thanh cũng coi như nhanh nhạy, vội vàng chạy đi tìm chỗ ngồi.
Chỉ là lúc Tống Tử Thanh đi qua người Lãnh Mạch, tôi dường như nhìn thấy trong mắt Tống Tử Thanh loé lên ánh sáng kì dị, nhanh quá, tôi không nhìn rõ, Tống Tử Thanh đã chạy lên phía trước rồi.
Chỉ còn lại tôi và Lãnh Mạch.
“Chuyện kia, xin lỗi, tôi không gọi anh dậy, chủ yếu là có Dạ Minh, tôi… Tôi tứm túm tóc, âm thanh nhỏ yếu.
“Tôi biết” Giọng nói trầm trầm của Lãnh Mạch ngay trên đỉnh đầu tôi: “Em biết Thái Châu là một nơi thế nào không”
“Thái Châu?” Tôi còn cho răng anh ta sẽ so đo chuyện sáng nay tôi không gọi anh ta dậy mà đã chạy mất chứ, không ngờ răng anh ta lại đột nhiên hỏi cái này, ngây ra: “Thái Châu là một trấn nhỏ của Tương Tây, sao vậy?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, nhìn thấy mắt anh †a sâu thẳm, im lặng mấy giây, anh ta nói: “Thái Châu, được người bản địa gọi là, trấn Cản Thi”
*Cản thi: dẫn đường cho thi thể.
Trấn Cản Thị…
Một luồng khí lạnh lan tới tim tôi.
“Cô nhóc, qua đây!” Giọng nói của Tống Tử Thanh vang lên.
Tôi giật mình hoàn hồn, lại nhìn Lãnh Mạch, sắc mặt anh ta vẫn như ban đầu, đã đi về phía trước.
Chuyện tới nước này còn nói được gì nữa, cũng không thể bỏ chạy ngay tại chỗ được?
Tôi đi theo, Tống Tử Thanh đã tìm được chỗ ngồi của chúng tôi, trên xe lửa là ba người một hàng ghế, tôi cũng không thể để Tống Tử Thanh ngồi cạnh Lãnh Mạch được, Tống Tử Thanh sợ Lãnh Mạch như vậy, sớm đã ngồi vào chỗ trong cùng cạnh cửa sổ rồi, tôi chỉ đành ngồi ở giữa, Thân hình Lãnh Mạch khá cao to, chỗ ngồi nhỏ hẹp này không đủ để anh ta đặt đôi chân dài, anh ta rất khó chịu, trầm mặt, một bộ ai nói chuyện với tôi tôi sẽ đánh chết người đó.
Tôi vốn dĩ muốn nói chuyện với anh ta, lại không dám nữa, âm thầm ngậm miệng lướt điện thoại.
Bạn đang đọc bộ truyện Chồng Ma Của Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chồng Ma Của Em, truyện Chồng Ma Của Em , đọc truyện Chồng Ma Của Em full , Chồng Ma Của Em full , Chồng Ma Của Em chương mới