Đây không phải là người đàn ông mà tôi đụng phải lúc mua bánh cuộn sao?
Tôi còn nhớ sau khi bị người đàn ông này đụng phải, ấn tượng của tôi về người đàn ông này là, nhếch nhác, mơ hồ, hấp tấp, nhưng người trước mặt này nhìn thì giống, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác, ăn mặc sạch sẽ chỉnh tê hơn lúc bị đụng nhiều, ánh mắt tỉnh táo, lúc trước mà mê man, giống như hoàn toàn biến thành người khác vậy, cười lịch sự với tôi: “Xin chào, tôi tên Trần Tùng, chào mừng hai người tới nhà chúng tôi làm khách”
“Ừm, xin chào” Tôi bắt tay với anh ta.
Tay của người đàn ông này.
Tôi cứ cảm thấy lạ chỗ nào đó, nhưng lại không nghĩ ra, nói chuyện thêm một lúc thì tôi tới bên người Tống Tử Thanh, tay của Tống Tử Thanh đặt bên eo, đầu tôi đột nhiên loé lên một suy nghĩ, sau đó tôi dùng tay đã bắt tay với Trần Tùng năm lấy tay Tống Tử Thanh.
Tống Tử Thanh đang nói chuyện với Trần Mỹ, bị hành động của tôi doạ sợ, nhìn tôi: “Cô nhóc, cô đây cũng quá…quá chủ động rồi đó?”
Não của tên này toàn nghĩ mấy thứ linh tinh gì vậy!
Mặc kệ anh ta, tôi tỉ mỉ sờ tay của Tống Tử Thanh, đúng thật…
“Cô nhóc, tôi vẫn là một người trẻ tuổi đơn thuần không biết gì đó, cô như vậy….còn ngay trước mặt nhiều người như vậy…hình như, không hay lắm?”
Tôi ngẩng đầu nhìn Tống Tử Thanh, Tống Tử Thanh đỏ mặt rồi, ấp a ấp úng, cũng không rút tay lại, tôi khó chịu hất tay anh ta ra: “Bỏ mấy cái suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu anh đi!”
Tống Tử Thanh há miệng, mặt tủi thân: “Nè tôi bảo cô nhóc à, cô vô lí thế, là cô nằm lấy tay tôi sờ tới sờ lui, vây giờ lại bảo tôi bẩn thỉu, còn có vương pháp hay không hải!”
“Tạm biệt!” Tôi không muốn nói chuyện với anh ta, tôi bắt đầu suy nghĩ chuyện của mình.
Tống Tử Thanh chỉ lớn hơn tôi tầm bốn năm tuổi, tay của anh ta không thô ráp, da còn trắng trắng mịn mịn, nhìn em trai của Trần Mỹ còn lớn hơn Tống Thanh Tùng, tay của em trai cô ấy rất nhỏ, nhưng mà, vấn đề là ở đây, tay của Trân Tùng nhỏ quá mức rồi đó? Không hề giống tay đàn ông chút nào, mà giống….tay phụ nữ!
Tôi bị suy nghĩ của mình làm cho kinh sợ, vô thức ngẩng đầu nhìn Trần Tùng, không ngờ rằng, Trần Tùng cũng đang nhìn tôi, mà ánh mắt còn kì dị nữa!
Sau khi đối diện với anh mắt của tôi, cảm giác kì dị đó mau chóng biến mất, Trần Tùng cười khách sáo với tôi một cái.
Kì lạ, trong nhà của Trần Mỹ, toàn là điều nghi hoặ!
c Nếu như lúc này có Lão Quỷ ở đây thì tốt, có thể bảo ông ta đi tìm nơi kì lạ của toà nhà này là được, nhưng đáng tiếc chuyện tôi tới Thái Châu, vẫn chưa kịp tìm thấy Lão Quỷ, kể cho ông ấy.
Trần Mỹ lại quay về nhà bếp nấu cơm, Trần Tùng mua đậu phụ thối, nói với chúng tôi, bố hắn thích ăn đậu phụ thối nhất, đưa cho tôi và Tống Thanh Tùng mỗi người một đôi đũa, bảo chúng tôi thử, không đủ thì đi mua tiếp.
“Chuyện đó, anh trai, anh mua đậu phụ thối này ở đâu vậy?” Tôi hỏi Trần Tùng.
“Ồ, ngay ở phố đi bộ ấy, sao vậy?”
Phố đi bộ, vậy là con đường mà hẳn đụng phải tôi rồi, nhưng lúc hắn đụng phải tôi, trong tay hắn đâu có cầm đậu phụ thối, mà nhìn hắn, hình như không có chút ấn tượng nào về tôi.
Trần Tùng gắp cho bố hắn một miếng, đậu phụ thối ở đây đều ngâm thành màu đen, đưa vào trong miệng bố hăắn, cái mùi giống mùi thi thể lại bay tới, tôi nhìn bố hắn há miệng, nhai nát đậu phụ thối, nước chảy theo khoé miệng bố hắn xuống, hắn lấy giấy lau cho bố hắn, nhìn một nhà bọn họ rất hoà thuận, Trân Tùng cũng rất hiếu thảo.
Mũi tôi cứ ngửi thấy mùi của thi thể.
Tống Tử Thanh cũng gắp một miếng, nói với Trần Tùng: “Tôi chưa từng ăn đậu phụ thối ở chỗ các anh, có điều tôi ăn ở trong thành phố Tương rồi, vị không đậm bằng ở đây, cũng không có cảm giác đen thế này”
“Trong thành phố đa số đều không chính tông, chỗ chúng tôi mới là chính tông nhất, cậu thử đi”
Bạn đang đọc bộ truyện Chồng Ma Của Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chồng Ma Của Em, truyện Chồng Ma Của Em , đọc truyện Chồng Ma Của Em full , Chồng Ma Của Em full , Chồng Ma Của Em chương mới