Tống Tử Thanh dùng sức kéo tôi qua, nhưng trước khi anh ta kéo tôi ra, lưỡi rìu Trần Tùng bổ lên đỉnh đầu tôi đã bay ngược lại, nếu Trân Tùng không buông ra nhanh, thì lưỡi rìu đã bổ Trần Tùng thành hai nửa rồi.
“Đây là chuyện gì vậy?” Tống Tử Thanh ngây ngốc.
Tôi thở dài một tiếng: “Vì sao con người luôn luôn làm sai, nhưng lại không biết hối cải chứ”
“Thứ gì vậy!” Trần Tùng kinh hãi trợn trừng mắt, nhìn lưỡi rìu bay lơ lửng trong không trung: “Mày dùng yêu thuật gì vậy? ! Mày đã làm cái gì!”
“Tôi chỉ là một người bình thường thôi.” Tôi nói.
Chỉ là có thể nhìn thấy thứ bọn họ không thể nhìn thấy thôi.
Con người coi những ma quỷ mà họ không nhìn thấy là thứ bẩn thỉu, không sạch sẽ, nhưng lại không biết rằng, suy nghĩ của người sống, còn bẩn hơi nhiều lần so với linh hồn đã chết.
Mái tóc dài của bé gái váy đỏ bay tán loạn trong gió, bé gái bay lên, cầm lấy rìu, dùng sức bổ xuống Trần Tùng vấn còn đang gào thét.
“AI” Tiếng hét của Trần Chi, vang vọng trong màn đêm.
Bố ơi bố, chặt rất nhiều nhát; Máu màu đỏ nhuộm đỏ cả tường.
Sau đó a bố, vung cái rìu lên; Lột da tôi làm thành búp bê.
Bài đồng dao lại vang lên lần nữa, giọng hát non nớt của bé gái, hát đi hát lại những câu này, rìu không ngừng bổ xuống người Trần Tùng, nhấc lên, bổ xuống, nhấc lên, bổ xuống….mỗi lần nhấc lên, đều có máu băn ra, Trần Tùng ở dưới lưỡi rìu, bị băm nát thịt.
Tống Tử Thanh ngây người.
Tôi quay đầu đi.
Bố ơi, bố ơi, vì sao lại thế này?
La la la la.
Tiếng cười của bé gái, quanh quẩn trong bầu trời vô tận của đêm đen, trong tiếng cười đó, phát ra sự hận thù vô tận.
Một bé gái còn nhỏ chưa hiểu gì, lại có nỗi hận lớn như vậy, chẳng lẽ không phải là bi thương tuyệt vọng tột độ, thì mới như vậy sao?
“Mai Có mai Ma giết người rồi!” Cuối cùng Trần Chi cũng biết trong sân vẫn có một người tồn tại, ‘người’ cô ta không nhìn thấy, cô ta hét lên xoay người chạy vào trong nhà, còn chưa chạy tới, cửa nhà cô ta đã đóng sầm lại, mặc kệ cô ta kéo thế nào cũng không mở ra được.
Chiếc rìu bổ về phía Trần Chi, Trần Chi vô cùng sợ hãi dựa trên cửa, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô ra lấy tấm bùa từ trong áo ra, là tấm bùa mà hôm nay Tống Tử Thanh đưa cho cô ta, cô ta gấp mấy cái, nhét bừa vào miệng.
Bé gái váy đỏ dùng rìu bổ xuống Trần Chỉ, lưỡi rìu lại bật ra, bay ra rất xa, căm lên trên cây.
Tấm bùa của Tống Tử Thanh lại có tác dụng!
Trần Chi vui sướng: “Ha ha ha! Thế mà tao lại không sao cả! Thế mà tao lại không sao cả! Cảm ơn nhé em trai Tống Tử Thanh, cảm ơn em đã giúp tôi nhiều như vậy, bây giờ em là ân nhân cứu mạng của tôi đấy! Bây giờ em đứng chung cùng một con thuyền với tôi rồi! Ha ha hai”
Thôi xong!
Bé gái váy đỏ chậm rãi xoay người lại, nhìn tôi và Tống Tử Thanh, sau đó nhanh chóng xông về phía chúng tôi.
“Tống Tử Thanh cái tên chỉ có phá là giỏi nhà anh! Tấm bùa kia giải thế nào mau giải đi!” Tôi gào lên.
“Tấm bùa đó không giải được! Có thể duy trì 48 tiếng!” Chắc Tống Tử Thanh cũng cảm nhận được một ngọn gió lạnh lao về phía chúng tôi, tay đang run lẩy bẩy, run lẩy bẩy năm lấy ngọc bội trên cổ: “Chắc cái này có thể tránh tài”
“Tránh làm sao được… Ma al Tôi bị bé gái váy đỏ đang bay tới đụng lên tường, lời phía sau không nói nổi nữa, bé gái váy đỏ bóp chặt lấy cổ Tống Tử Thanh, cái ngọc bội vớ vẩn kia chẳng có tác dụng gì cả, bị bé gái váy đỏ giật xuống, ném sang một bên.
“Tống Tử Thanh!” Tôi hét lên muốn chạy qua giúp, bé gái váy đỏ quay đầu nhe răng cảnh cáo tôi, bộ dạng đó quá khủng bố, quỷ khí ở quanh thân, giống y hết với ác quỷ Hiểu Mai lúc trước, tôi dừng bước chân: “Em nghe chị nói này em gái nhỏ, anh ấy là người tốt, anh ấy không phải đồng bọn của Trần Chi, anh ấy đứng về phía em, chỉ là tấm bùa trên người bị Trần Chi lấy mất mà thôi!”
Bạn đang đọc bộ truyện Chồng Ma Của Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chồng Ma Của Em, truyện Chồng Ma Của Em , đọc truyện Chồng Ma Của Em full , Chồng Ma Của Em full , Chồng Ma Của Em chương mới