“Em đã trả được thù rồi, anh dẫn em đi đi” Bé gái váy đỏ rũ bỏ bộ dạng hung dữ của ác quỷ, đứng trước mặt chúng tôi là một bé gái tinh tế xinh đẹp, khuôn mặt cười tươi rói, trên má còn có lúm đồng tiền.
Bé ngẩng cao đầu, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Lãnh Mạch: “Anh là hắc bạch vô thường sao?”
Lãnh Mạch không nói gì.
“Em luôn cho rằng hắc bạch vô thường hung dữ hơn, đáng sợ hơn, bề ngoài kì quái, nhưng anh….không giống hắc bạch vô thường, giống một con người, giống….ừm, một nghệ sĩ rất đẹp trai” Bé gái lại nói, giọng nói ngọt ngào, khiến người ta không kìm được lại nhớ tới bài đồng dao mà bé hát.
Một bài đồng dao u tối, tràn đầy những chỉ tiết kinh khủng.
Lãnh Mạch Vẫn không đáp lời, nâng tay lên, tôi biết anh ta muốn hủy diệt bé gái, vội vàng kéo lấy anh ta: “Cái kia, Lãnh Mạch, bé ấy rất đáng thương, còn nhỏ như vậy đã bị bố ruột giết chết, ban nấy bé ấy cũng vì lòng căm hận nên mới làm chuyện đó với chúng tôi, có thể tha cho bé ấy, để bé ấy đi đầu thai, đừng khiến bé ấy hồn phi phách tán, vậy thì tàn nhãn quá”
Lãnh Mạch rũ mắt nhìn tôi một cái, lại nhìn về phía bé gái, bàn tay dừng trong không trung.
Lãnh Mạch là một người ngoài lạnh trong nóng, cuộc đời của bé gái này thảm như vậy, anh ta có độc miệng hơn, nhưng cũng nhất định sẽ tha thứ, chỉ cần một bậc thang để xuống thôi, tôi xin anh ta như vậy rồi, anh ta sẽ không làm khó bé gái nữa.
Một giây sau khi tôi nghĩ như vậy xong, Lãnh Mạch bóp lấy cổ bé gái nhấc lên, hơi dùng sức, nụ cười của bé gái tan rã trước mắt tôi, biến thành mảnh vụn, rơi lả tả trong không khí.
“Cảm ơn, chị gái.” Bé gái ngay lúc tan vỡ, nói với tôi một câu cuối cùng.
Thay đổi quá nhanh, căn bản không đủ thời gian để tôi níu kéo, tôi nâng tay bắt lấy cơ thể của bé gái, nhưng chỉ bắt được không khí.
Mảnh vụn bay tán loạn trong không trung, biến thành bụi, rồi biến mất không thấy nữa.
“Lãnh Mạch sao anh lại…” Tôi quay đầu nhìn anh ta: “Không phải đã nói là tha cho bé ấy rồi sao? Vì sao anh…
“Tôi có nói sẽ tha cho nó sao?” Khuôn mặt anh ta bình tĩnh, con ngươi không hề dao động một chút nào: “Lời tôi nói, trước giờ không bao giờ thay đổi”
Đúng rồi, anh ta là ai chứ, anh ta là nhân vật lớn tiếng tăm lừng lẫy của Minh giới, đứng đầu Minh giới, con người đối với anh ta mà nói chỉ như con kiến mà thôi, thứ anh ta quan tâm vĩnh viễn chỉ có danh tiếng và tên tuổi của anh ta thôi, sao có thể chỉ vì một con người nhỏ bé, thay đổi lời nói của mình, hạ thấp uy tín của anh ta?
Tôi đúng là ngốc thật đấy, lại hi vọng rằng, trong lòng anh ta, cũng có chút gì đó, cái thứ gọi là “tình người.
“Đứng ngây ra đấy làm gì, đi thôi” Lãnh Mạch lên tiếng gọi tôi.
“Vì sao người vô tội lại hôn phi phách tán, mà người làm nhiều điều ác, lại chỉ là chết đi, bọn họ vẫn được đi đầu thai?”
Lãnh Mạch đã ra ngoài rồi, nghe vậy, dừng chân lại, lưng quay lại với tôi bình tĩnh mở miệng: “Tội giết người ở thế giới loài người các em là tử hình, mà biến thành ác quỷ, ở Ma giới, cũng là tử hình, đạo lý giống nhau, pháp luật của loài người không sai, pháp luật của Ma giới cũng không sai, em không có tư cách hỏi”
Lời của anh ta cũng đúng, chỉ là lập trường không giống mà thôi, tôi không có lời gì để phản bác, giống như anh ta nói, cũng không có tư cách phản bác.
Giữa tôi và anh ta, tôi cũng không có tư cách để hỏi anh ta sao?
Có chút lạnh lẽo, cảm xúc khó nói rõ quanh quẩn ở trong tim, khiến tôi không thể vui nổi.
“Cô bé cô không sao chứ” Tống Tử Thanh chạy tới trước mặt tôi.
Bạn đang đọc bộ truyện Chồng Ma Của Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chồng Ma Của Em, truyện Chồng Ma Của Em , đọc truyện Chồng Ma Của Em full , Chồng Ma Của Em full , Chồng Ma Của Em chương mới