Giọng nói này quá quen thuộc, tôi quay đầu lại, Dạ Minh ngồi trên bức tường phía trên chúng tôi, hai tay vòng ra sau đầu, hai chân đan vào nhau, bộ dạng lười biếng dựa vào tường, cũng không biết anh ta ngồi kiểu gì, tường ở trong động này toàn gai nhấp nhô.
“Dạ Minh!” Dạ Minh đến trước chúng tôi thật.
Sắc mặt Lãnh Mạch và Dạ Minh lập tức trầm xuống.
“Ôi, cô gái nhỏ, lâu lắm không gặp, có nhớ tôi không?” Dạ Minh cứ như không nhìn thấy hai cái mặt diêm vương ở bên cạnh vậy, nhảy xuống, đi đến trước mặt tôi, rất nhiệt tình vươn tay ra xoa đầu tôi.
Tôi tránh ra, bởi vì lời đánh giá của ông Tống Lăng Phong về Dạ Minh lúc trước, bây giờ tôi đối mặt với Dạ Minh cũng có chút căng thẳng: “Anh tới đây làm cái gì?”
“Đợi mấy người đấy.’ Giọng điệu anh ta như không sao cả, tùy ý liếc Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh một cái: “Cô gái nhỏ, cô nói xem, bên cạnh cô có một nhân vật lớn của Minh giới tiếng tăm lẫy lừng, một người là thầy âm dương có tài năng thiên bẩm, cho dù dẫn theo một cái đuôi như cô, nếu là tôi, thì vẫn có thể đến trước bọn họ.”
“Anh bảo ai là cái đuôi hả!” Tôi trừng anh ta.
Dạ Minh bật cười ha ha, đúng là, hoàn toàn, mặc kệ, Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh.
Lãnh Mạch ở ngay bên cạnh tôi, khí áp thấp kia khiến tôi cảm thấy tim sắp bị ép xuống dưới chân rồi, đúng là đè nén tới ngạt thở, âm thầm lùi về sau một bước.
“Sao thế, cậu ở đây để đợi chúng tôi lấy kiếm đưa cho cậu à.” Tống Tử Thanh lạnh lùng mở miệng.
Dạ Minh nhún nhún vai: ‘Nếu mấy người muốn làm như vậy, tôi cũng không phản đối đây.”
“Cậu tìm được mộ cổ thế nào?” Tống Tử Thanh lại hỏi.
“Sao vậy, mấy người tìm được mộ cổ, thì người khác không tìm được à?” Dạ Minh không trả lời câu hỏi của Tống Tử Thanh: “Bây giờ ba người chúng ta đứng ở đây, kiếm chỉ có một, mấy người định chia như thế nào.”
“Chia?” Tống Tử Thanh cười lạnh: “Thanh kiếm này là đồ của loài người chúng tôi, lúc nào nói rằng phải chia cho cậu?”
Đối với thái độ lạnh lùng của Tống Tử Thanh, Dạ Minh lại tỏ ra chẳng sao cả, xoay về phía Lãnh Mạch: “Con người này ăn nói hoang đường trước mặt hai vị vua Minh giới chúng ta, anh không có ý kiến gì à? Hay là, anh đứng về phía chú nhỏ của anh?”
Hai chữ ‘chú nhỏ’ này khiến khoé mắt Lãnh Mạch co giật lại, mặt càng đen: “Cậu muốn thanh kiếm kia để làm gì.”
“Anh muốn thanh kiếm kia để làm gì, thì tôi cũng muốn thanh kiếm kia để làm cái đó.’ Dạ Minh lại không trả lời thẳng câu hỏi, trông anh ta có vẻ như chơi bời lêu lổng không quan tâm gì cả, nhưng tâm tư cũng sâu lắm, nói như vật, ném mâu thuẫn cho Lãnh Mạch.
Đúng thật, Tống Tử Thanh cũng quay về phía Lãnh Mạch: “Tôi biết là cậu cũng muốn lấy được cây kiếm này! Cậu cũng không có lòng tốt gì cả!”
Lãnh Mạch lười giải thích: “Chúng ta cứ đứng ở đây cũng không phải là cách, nếu như ba người đã muốn có được kiếm, vậy thì cứ đánh nhau, thắng thì đi lấy.”
Đây có thể là cách giải quyết tốt nhất vây giờ, ba người này đều không phải người có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau, chỉ có thể đánh nhau để chọn ra người thắng cuộc.
Dạ Minh đột nhiên nhìn tôi, khoé môi cong lên: “Cô gái nhỏ.”
“Làm sao!” Tôi sợ anh ta, vẫn còn nhớ cái cảnh anh ta suýt thì cưỡng hôn tôi lần trước, nhưng có Lãnh Mạch ở đây, chắc anh ta không dám làm vậy với tôi đâu.
“Thực ra tôi càng hi vọng trận đấu này, người thắng cuộc, sẽ có được cô, chứ không phải thanh kiếm kia.” Dạ Minh nói một cách thâm tình.
… Tôi biết, anh ta đang cố ý chọc Lãnh Mạch tức giận, bởi vì quá hiểu tính của Lãnh Mạch.
Bạn đang đọc bộ truyện Chồng Ma Của Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chồng Ma Của Em, truyện Chồng Ma Của Em , đọc truyện Chồng Ma Của Em full , Chồng Ma Của Em full , Chồng Ma Của Em chương mới