Dạ Minh và Tống Tử Thanh đều né tránh luồng sáng đỏ ngay lập tức, luông sáng đỏ lan tỏa ra xung quanh với bán kính cực rộng, mỗi một nơi bị nó đâm ỳào đều vỡ vụn, mặt đất lở loét, cây cối đổ rạp, hoa cỏ bị tàn phá.
Mấy người kia nhất loạt nhìn thẳng về phía tôi.
Quá đau đớn, tôi định giợ-tay phải lên ôm ngực theo bản năng, khi nhấc tay phải lên đặt trước mặt, tôi bỗng phát hiện ra da trên cả cánh tay mình chợt trở nên trong suốt, huyết quản bên trong, máu chảy dồn dập bên trong huyết trong, tất cả mọi thứ… tôi đều có thể nhìn thấy một cách rõ ràng!
Chuyện gì vậy?
“Cô đúng là vô dụng, để tôi thay cô.” Trong cơ thể tôi vang lên một giọng nói trâm khàn.
“Gô là ai2” Tôi hỏi.
“Tôi là cô đấy” Giọng nói kia cười.
“Không, cô không thể là tôi được, nếu cô là tôi, vậy thì tôi là ai?”
“Cô cũng là cô, tôi cũng là cô, chúng ta đều là cô, hi hi hi… Tôi có thể bảo vệ cô, chỉ là một con hung quỷ thôi mà? Xem tôi này”
Dứt lời, bất kể tôi gọi thế nào thì giọng nói ấy cũng không hề xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Nhịp tim lại ngừng đập.
Nhưng tôi vân sống! Tôi vần còn mở mãt!
Tiếp đó, tôi cảm nhận được cơn đau đớn mãnh liệt như xé toạc cả thân thể ra, có thứ gì đó đang muốn thoát khỏi cơ thể tôi.
Rất đau, tôi có thể trụ được tới giờ mà không ngất đi đã là một kỳ tích.
Tâm mắt trở nên mơ hồ, tâm mắt tôi thoáng chốc biến thành màu đỏ máu, bầu trời màu đỏ máu, Lãnh Mạch… màu đỏ máu.
“Bé con, mắt của cô..” Giọng nói của Dạ Minh vọng lại.
Mắt của tôi? Mặt của tôi làm sao?
Tình cờ có miếng thủy tinh rơi bên cạnh người tôi, tôi nghiêng đầu nhìn.
Đây là tôi sao?!
Đây không phải tôi!
Đây sao có thể là tôi cơ chứt Giờ đây, khóe miệng tôi cong lên lộ ra một nụ cười ma dại, nửa bên mặt trắng nõn chẳng chịt ký hiệu của những sợi dây leo đen sì, thứ kỳ dị nhất là mắt của tôi, một bên mắt hóa thành màu đỏ máu, màu đỏ của máu tươi, ngay cả đồng tử cũng biến mất, trông như đã xóa hết tất cả mọi tình cảm trong đó.
Cơ thể lại ập tới cảm giác như bị xé toạc, tôi lại đau đớn hét lên một lần nữa, sau đó, có một thứ gì đó vụt ra từ trong cơ thể tôi.
Thứ đó hình người, từ chiều cao vóc dáng cho tới kiểu tóc đều giống hệt tôi, nhưng nó không có ngữ quan, không có da, chỉ có mạch huyết quản, trong huyết quản có máu đang chuyển động mãnh liệt, trông cực kỳ đáng sợ, cực kỳ buồn nôn.
Rốt cuộc nó là thứ gì vậy?!
Thứ đó giơ tay nhấc chân, trông giống hệt động tác của một con người, cái đầu trên cổ nó ngoảnh lại nhìn tôi, tuy gương mặt ấy không có ngũ quan, nhưng nó dùng huyết quản để tạo nên một cái miệng,smiệng nó hé mở, mỉm cười tà mị với tôi: “Chẳng ra cái thể thống gì, không ngờ cô lại bị nó đánh cho một trận tơi bời như thế này, tốt xấu gì cả hai chúng ta cũng dùng chung một cơ thể, cô cũng phải trân quý thân thể mình một chút chứ”
Tuy giọng nó hơi khàn, nhưng về cơ bản cũng có thể nghe ra đây chính là giọng nói của tôi, nhưng ngữ điệu… lại khác tôi hoàn toàn.
Tim của tôi vẫn ngừng đập như cũ, tôi có thể cảm nhận được một cách rõ ràng điều này.
Vì mất máu quá nhiều, cộng thêm cơn đau đớn nhức nhối kia, nên tôi nói không thành lời.
Thứ đó không nhìn tôi nữa, nó quay người lại đánh giá xung quanh.
“Anh chính là tên “nện” cô ấy nhưng lại vô trách nhiệm để quỷ khí tồn tại trong cơ thể cô ấy à?” Hình nhân màu đỏ nhìn về phía Lãnh Mạch, nó vặn đầu sang trái, rồi lại vặn đầu sang phải: “Cô ấy thường măng anh là tên thần kinh đại gái, còn nói anh là đồ mắt mù, não tàn, tôi thấy anh trông cũng giống người đấy chứ, cũng không giống tên đui lãm”
Sắc mặt Lãnh Mạch tối sầm lại.
Tôi thật sự muốn bóp chết hình nhân này ngay lập tức! Sao nó cứ nói hết tâm sự trong lòng tôi ra ngoài thế nhỉ!
Dạ Minh đi tới chỗ Lãnh Mạch: “Chắc không phải vì anh phong ấn quỷ khí trong người bé con nên mới xuất hiện một con quái vật như thế này chứ?!”
“Không phải” Lãnh Mạch trầm giọng, nói: “Cậu không thấy con quái vật này giống…”
“Không phải chứ!” Lãnh Mạch còn chưa kịp nói hết câu thì Dạ Minh đã kinh ngạc hét lên.
Tôi không biết bọn họ đang nói gì, tôi chỉ muốn biết tại sao tôi vần còn sống trong khi nhịp tim đã ngừng đập mà thôi!
Vả lại, hình nhân màu đỏ bước ra từ trong cơ thể tôi, biết mọi tâm sự của tôi rốt cuộc là cái thứ gì vậy?
“Mấy tên Minh giới các người tự cao tự đại đã đành, lại còn vô tích sự nữa chứ” Hình nhân màu đỏ lắc đầu cười, giọng nói ấy là của tôi, nhưng ngữ điệu lại không giống, cảm giác khó nghe vô cùng: “Một con hung quỷ thôi mà, thế mà cũng ép các người thành cái bộ dạng này, vô dụng quá đi mất”
Dứt lời, nó liền ngửa đầu lên bật cười sang sảng, như thể được mỉa mãi người của Minh giới là điều sung sướng, hả hê nhất trên đời vậy.
Thái độ và cách nghĩ của nó đối với Minh giới đứng từ một góc độ nào đó mà nói thì hình như… hình nhân màu đỏ này là tôi thật!
Hình nhân màu đỏ quay đầu lại bước về phía tôi, nó quỳ xuống trước mặt tôi, tuy trên mặt nó không có mắt mũi miệng, nhưng tôi vân có thể cảm nhận được nó đang nhìn tôi với vẻ sung sướng khi thấy người khác gặp họa!
“Chậc chậc, thảm quá đi mất, thôi, lần này coi như tôi trả lại món nợ ân tình cho cô” Dứt lời, nó liền túm chặt lấy eo tôi, lập người tôi lại.
“Cô làm gì thế!” Tôi muốn gào lên, nhưng lại không thốt ra được lời nào.
Bàn tay màu đỏ của nó đặt trên gáy tôi, thật kỳ lạ, không ngờ tôi lại có thể cảm nhận được sự lưu động của máu trong huyết quản nó, kế đó, móng tay của ñö căm thẳng vào cổ của tôi, tôi đau đến mức muốn hét toáng lên, nhưng vân không thốt ra được tiếng nào, Lãnh Mạch định xông tới, nhưng còn chưa kịp xông lên thì cột sống của tôi đã bị hình nhân màu đỏ rút ra.
Đúng vậy, cột sống của tôi bị rút ra rồi.
Cơn ngứa ngáy luôn thường trực sau lưng kể từ khi cột sống bị rút ra lập tức biến mất, cột sống bị rút ra, nếu là con người thì chắc chăn sẽ chết, nhưng tôi vân chưa chết, cũng không bị đau đến mức ngất đi, vả lại máu cũng không hề chảy, thậm chí tôi còn nghĩ, nếu bây giờ tôi có thể động đậy được, nhất định tôi cũng có thể đứng lên.
Cảm giác ấy rất kỳ lạ, tôi thấy cột sống của mình bị hình nhân màu đỏ cầm lấy, cột sống xương xẩu màu trắng nhuốm máu đỏ, các đốt xương nhô ra hai bên, hình nhân màu đỏ lắc lắc vài cái, cột sống thoáng chốc biến thành một cây giáo mác cứng cáp băng xương.
Xung quanh hình nhân màu đỏ tỏa ra âm khí và sự chèn ép đáng sợ, mạnh mẽ, không khí lập tức rung chuyển.
Hung quỷ cảm nhận được sự uy hiếp, nó thấp giọng gào rống lên, nam hung quỷ ném Tống Tử Thanh xuống bên cạnh nữ hung quỷ, hai con hung quỷ đều nhìn chăm chằm về phía hình nhân màu đỏ.
Hình nhân màu đỏ ngẩng đầu lên phát ra tiếng cười ma quái, mái tóc được hình thành từ những mạch máu điên cuồng nhảy máu trên không trung, trông vô cùng kỳ dị, vô cùng ghê rợn.
Tôi chớp mắt một cái, hình nhân màu đỏ thoáng chốc đã biến mất khỏi chỗ cũ, tốc độ của nó nhanh đến mức ngay cả Dạ Minh cũng phải kinh ngạc, một giây sau, tiếng gào thảm thiết của nam hung quỷ vọng lại, thanh giáo bằng xương đâm xuyên qua cơ thể nam hung quỷ, hình nhân màu đỏ bóp lấy căm của nam hung quỷ, tay nó hơi dùng sức, đầu của nam hung quỷ thoáng chốc bị bóp nát, sau đó, cơ thể của nam hung quỷ bị nổ tung thành trăm ngàn thớ thịt đãm máu bay vụt lên không trung.
Hung quỷ khắc Minh giới, ngay cả Tống Tử Thanh cũng phải khó khăn lắm mới xử lý nó được, vậy mà hình nhân màu đỏ lại kết liều được nó chỉ băng một chiêu.
Bầu không khí yên tĩnh đến lạ kỳ, tôi không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt Lãnh Mạch và những người khác lúc này, nhưng không cần nghĩ tôi cũng biết họ trông nđhiêm túc đến nhường nào.
Trong người tôi bỗng dưng lòi ra một con quái vật như thế kia, không nghiêm túc mới là lạ ấy.
Nữ hung quỷ thấy tình hình không ổn, lập tức quay người chạy đi.
Hình nhân màu đỏ không đuổi theo nó, mà quay người đi về phía tôi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!