“Dạ Minh nói mấy món Minh vương ăn đều là rau cỏ, cỏ còn có vị hơn cả mấy món Minh vương ăn, anh ta thà đi ăn cỏ còn hơn”
“Ha ha hai” Tôi có thể tưởng tượng ra bộ dạng Dạ Minh nhìn một bàn ăn toàn rau và canh nhưng đành phải nhãn nhịn cố gắng nuốt xuống, chắc chắn buôn cười chết mất, Dạ Minh là động vật ăn thịt mà: “Không phải Dạ Minh là con trai của Minh vương sao? Anh ta dám bôi bác mẹ mình cơ à?”
Lãnh Mạch thờ ơ gắp một miếng lòng xào cay bỏ vào trong miệng: “Tính cách của Dạ Minh ấy mà, ngay cả bố đẻ anh ta cũng bôi bác suốt ngày, anh ta đâu còn chuyện gì không dám nữa chứ.”
Cũng đúng, Dạ Minh là người đàn ông hành động.
theo cảm tính, không phân rõ chính tà.
“Lãnh Mạch, sao anh lại độc chiếm hết lòng của tôi rồi!” Tôi thò tay ra cướp lấy đĩa lòng bên chỗ anh ta lại đặt vào vị trí giữa mình và anh ta, anh ta không vui, xây xẩm mặt mày, vốc nửa đĩa lòng vào trong miệng.
Nhìn kìa nhìn kìa tôi bảo mà, Minh vương còn nói Lãnh Mạch thích ăn đồ thanh đạm nữa chứ, thế này mà gọi là thích ăn đồ thanh đạm sao?!
Hai người bọn tôi cực kỳ trẻ con, cả một đĩa lòng cướp đi giành lại đến mức sứt đầu mẻ trán, lại còn thi xem ai gắp được nhiều hơn, ai ăn được nhiều hơn.
Lãnh Mạch gäp lòng trên đũa tôi về đĩa mình những mấy lần, tôi chí chí chóe chóe cãi nhau với anh ta. Anh ta vừa gắp miếng lòng lên tôi liên ngoạm lấy, phình má lên, sau đó anh ta lặp lại chiêu của tôi, nhưng cách thức cướp lòng thì lại khác, từ đũa chuyển sang miệng, anh ta dùng miệng của mình để cướp lấy miếng lòng trong miệng tôi.
Đối diện còn có người ngồi, vậy mà Lãnh Mạch lại hôn tôi như chốn không người, xấu hổ quá đi mất. Tôi vội vàng né tránh, gắp miệng lòng to nhất đút vào.
miệng anh ta: “Ăn đi, ăn cũng không chặn được cái miệng anh nữa!”
Anh từ vừa nhai vừa nhìn miệng tôi chăm chăm, tôi vội vàng che miệng đi, ô ô nói: “Không được!”
Lãnh Mạch đành thôi, không trêu tôi nữa.
Bữa cơm trôi qua vô cùng vui vẻ, vô cùng ấm áp, cơm cũng ăn nhiều hơn, Lãnh Mạch cũng vậy, hiếm lắm mới thấy anh ta ăn hai bát, có vẻ tâm trạng của anh ta cũng tốt không kém.
Sau bữa cơm, trên đường chúng tôi đi mua váy, tôi nói chuyện với Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, anh nói xem, tại sao Minh vương lại là người như vậy nhỉ. Dù gì thì Minh vương cũng là người thống lĩnh hai giới, Minh vương trong tưởng tượng của tôi là người cực kỳ vĩ đại, cho dù không vĩ đại thì chí ít cũng lạnh lùng kiêu ngạo một tí, nhưng Minh vương thì… Quá đáng chết đi được, chẳng nhẽ ở Minh giới cô ta cũng như vậy sao?”
“Không” Lãnh Mạch đút tay vào túi quần đi bên cạnh tôi, anh ta nheo mắt với vẻ lười biếng, như thể đang hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có này vậy: “Đừng xem thường Minh vương, ở Minh giới và ma giới, dù ạ Minh, Tống Tử Thanh đều phát huy hết mười phần công lực thì cũng không thể đánh thăng Minh vương được. Cô ta đã ngồi ở vị trí Minh vương kia hàng trăm năm, tâm cơ sâu như đáy bể, nhưng trăm năm trước, kể từ khi cô ta nói thích tôi liền thể hiện như vậy trước mặt tôi. Trước kia cũng không đáng ghét như bây giờ, không biết bây giờ sao lại vậy”
Bây giờ… có lẽ là vì tôi đã xuất hiện nhỉ?
Vì là phụ nữ với nhau, vì là những người cùng thích chung một người đàn ông, tôi có thể hiểu Minh vương một chút, dù là người phụ nữ cao ngạo đến mấy, khi gặp được tình yêu cũng sẽ biến thành đồ ngốc trẻ con, thích làm nũng, trí thông minh thấp. Trước kia, ở Minh giới và ma giới, không ai dám cướp người đàn ông của Minh vương, bây giờ tôi đã trở thành người ký khế ước với Lãnh Mạch, lại còn lên giường với anh ta, nên tất nhiên Minh vương sẽ căng thẳng như thể gặp phải kẻ địch mạnh rồi.
Được Minh vương coi là kẻ địch mạnh có được: tính là một loại vinh hạnh không nhỉ?
Ặc, tôi chẳng muốn hưởng thụ vinh hạnh này chút nào.
“Đang nghĩ gì thế” Lãnh Mạch nghiêng đầu nhìn tôi.
“Không có gì” Tôi lắc đầu, con gái có rất nhiều tâm sự mà đa số đàn ông đều không hiểu, tôi cũng không.
muốn nói ra đỡ khiến Lãnh Mạch cảm thấy tôi làm nũng, nên đành đánh trống lảng: “Chúng ta tìm đại một cửa hàng nào đó đi, tôi cũng không thông thuộc thành phố này à, kìa, cửa hàng đó có bán quần áo, chúng ta đi qua đó mua đi”
Lãnh Mạch không nói gì, chúng tôi liền đi qua đường, vừa chuẩn bị bước vào cửa hàng, Lãnh Mạch đột nhiên dừng lại.
“Sao thế?” Tôi vô thức hỏi anh ta.
“Đừng quay đầu!” Biểu cảm của anh ta đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Tôi giật mình, không dám quay đầu lại.
Bạn đang đọc bộ truyện Chồng Ma Của Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chồng Ma Của Em, truyện Chồng Ma Của Em , đọc truyện Chồng Ma Của Em full , Chồng Ma Của Em full , Chồng Ma Của Em chương mới