“Thi thể của tôi đang ở một ngọn núi tên là Chu Phong, nhưng núi Chu Phong ở đâu thì tôi không biết” Ninh Hồng Hân nói.
Núi Chu Phong?
Chắc không thể tìm lại thi thể của di rồi, núi Chu Phong đã bị san phảng, khi chúng tôi rời đi, cũng chính là lúc cảnh sát ập đến.
“Gạt chuyện này sang một bên đã, đi chọn váy thôi.” Lãnh Mạch nói.
Tôi gật gật đầu, rồi đi chọn váy với Lãnh Mạch, tôi thật sự không biết Minh vương thích mầu nào, nghĩ tới chiếc váy đỏ chót của cô ta, tôi lại càng không biết nên chọn gì mới đúng, tôi hỏi Lãnh Mạch, Lãnh Mạch bảo tôi chọn cái mình thích, chiếc váy tôi thích Minh vương cũng thích á?
Tuy tôi rất nghi, nhưng tôi vấn nghe lời Lãnh Mạch chọn một chiếc váy màu xanh nhạt đi kèm sơ: mi trăng “Chọn xong rồi à?” Anh ta bước tới.
“Ừm, nhưng anh chắc chăn Minh vương sẽ mặc được chiếc váy này ư? Minh vương ít nhất cũng phải cao 1m7, không ngăn quá đấy chứ?” Hình như šc váy này chỉ hợp với tôi thôi, nói ra cũng hơi xấu hổ, tôi chỉ cao 1m55, mà Lãnh Mạch cao trên 1m90, môi lần anh ta hôn tôi đều phải khom eo.
xuống thật thấp.
cị Nếu nói người của Minh giới cao, thì có thể giải thích được chiều cao xấp xỉ với Lãnh Mạch của Dạ Minh và Hàn Vũ, nhưng Tống Tử Thanh thì phải giải thích như thế nào đây? Tống Tử Thanh cũng xấp xỉ Lãnh Mạch mài! Chắc chỉ thấp hơn Lãnh Mạch 1mm thôi đấy.
Đau lòng quá, những người xung quanh tôi đều hít thở không khí ở tâng trên.
“Ai bảo mua chiếc váy này cho Minh vương mặc” Lãnh Mạch chặt đứt suy nghĩ phiêu dạt chân mây của tôi, anh ta đẩy tôi một cái: “Mau đi thay đồ đi, em nhìn áo em kìa, bẩn không chịu được, mất mặt tôi quá đi mất”
“Hả? Anh mua cho tôi á?!” Tôi bất giác phản ứng trở lại, vừa nãy tôi còn chọn một chiếc đắt đỏ nữa chứ, lúc ấy cứ nghĩ là dù gì cũng mua cho Minh vương, không cần phải tiết kiệm: “Không hay lắm nhỉ, lát nữa Minh vương thấy tôi mặc váy mới, nói không chừng cô ta lại hành tôi nữa đấy.”
“Em sợ Minh vương làm gì, em tưởng tôi chết rồi đấy à” Anh ta tỏ ra khó chịu, ánh mắt lạnh hắn đi: “Bảo em đi thay thì đi thay đi, nói lắm thế không biết!”
Lòng tự tôn của người đàn ông đúng là một thứ gì đó cực kỳ vô lý, tôi râu rĩ mang váy đi thay, vừa cởi chiếc áo bẩn trên người xuống thì anh ta đứng ngoài gõ cửa: “Nhanh lên, thay đồ nhanh lên, em ngủ trong đấy à?”
Mẹ nó, tôi vừa vào đây chưa đầy hai phút mà!
Tôi không thèm để ý anh ta, cởi chiếc váy bẩn xuống, quay lựng lại với chiếc cửa phòng thay đồ để chuẩn bị thay váy mới. Đột nhiên, eo bị siết chặt, một cơ thể nóng hừng hực dán lên người tôi, tôi giật nảy mình, Lãnh Mạch vùi đầu vào tóc tôi: “Sợ cái răm “Mẹ ơi anh là ma à?! Một người đàn ông trưởng thành như anh đi đường không thở à?! Tim tôi dù tốt đến mấy cũng không chịu nổi kiểu dọa người như anh đâu đấy!” Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngã vào.
lông ngực Lãnh Mạch.
Anh ta bắt đầu không an phận động chân động tay, bóp ngực tôi đã đành, lại còn mơn trớn xuống dưới, hô hấp dân trở nên nặng nề, đúng là cái đồ tỉnh trùng lên não, tôi cạn lời trợn trăng mắt, bắt lấy tay anh ta: “Lãnh Mạch, có phải trong đầu anh toàn là chuyện đó không hả!”
Anh ta nghiêng người xuống căn dái tai tôi, ghé sát tai tôi trâm giọng nói: “Đúng, trong đầu tôi toàn là hình bóng em”
Một khi người đàn ông chưa từng nói những lời tình tứ nói mấy câu tình cảm, thì bạn sẽ không còn sức kháng cự nữa. Tôi đỏ mặt cúi đầu, cả người mềm nhũn, trông như một bông hoa để mặc cho.
người gieo trông hái.
Lãnh Mạch hôn tôi tới tấp trong phòng thay đồ, hôn đến mức tôi không đứng nổi, đành ôm chặt lấy cổ anh ta. Khi tay Lãnh Mạch luôn xuống quần lót của tôi, ý thức của tôi lập tức tan biến hết, lòng thầm nghĩ liệu đây có phải trò “phạch phạch phạch”
quần chíp trong truyền thuyết hay không.
Bạn đang đọc bộ truyện Chồng Ma Của Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chồng Ma Của Em, truyện Chồng Ma Của Em , đọc truyện Chồng Ma Của Em full , Chồng Ma Của Em full , Chồng Ma Của Em chương mới