*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Vũ bình tĩnh liếc nhìn tôi vài lần sau đó nói: “Có một số chuyện ở Minh Giới không thể cho mọi người biết.”
“Không thể cho chúng tôi biết thì anh nói rõ ràng cho tôi nghe là được rồi, có cân dùng châm thủy gì đó để phong ấn miệng của tôi không? Tôi là người vô lý vậy sao?” Tôi không tức giận vì Hàn Vũ nói có một số người không được biết mà vì chúng tôi rõ ràng là bạn bè, nhưng anh ấy không tin tưởng tôi còn dùng thủ đoạn này để đối phó với tôi nữa!
Rõ ràng vừa nãy tôi và anh ấy còn đang cùng nhau chiến đấu giữa sự sống và cái chết. Rõ ràng vừa nãy tôi còn rất rất lo lắng cho anh ấy!
“Tôi thật sự rất thất vọng về anh đấy Hàn Vũ à”
Tôi nhìn anh ấy.
Hàn Vũ không dám nhìn vào mät tôi mà nhìn đi chỗ khác: “Tôi cũng bất đắc dĩ mà thôi. Tôi sợ cô kích động quá, đến lúc đó nói ra những lời này trước mặt Minh Vương thì hỏng bét.”
Ý của Hàn Vũ là Minh Vương cũng không biết Hàn Vũ có cấm thuật của sách cổ tiên tri sao?
Hàn Vũ là một bác sĩ ốm yếu nhưng lại năm giữ trong tay sách cổ tiên tri bí ẩn nhất. Anh ấy đưa sách cổ vào trong cơ thể của tôi, tôi có thể chọn một trong những nhân vật hàng vạn năm đang dựa vào cơ thể tôi để được giúp đỡ. Thử nghĩ xem, nếu người mạnh hơn tiến vào trong cơ thể.
Cấm thuật này đúng là không gì sánh đượ!
cSao anh ấy lại có nó?
Châm thủy kỳ quái này cứ ở mãi trong cơ thể tôi cũng không được, tôi suy nghĩ một lát rồi nói với anh ấy: “Hàn Vũ, dù sao lúc nấy chúng ta cũng đã sống chết cùng nhau, tôi cũng không ưa gì Minh ‘Vương cả nên anh cần gì phải dùng châm thủy để hạn chế tôi. Dù anh không kể cho tôi thì tôi cũng sẽ không kể cho Minh Vương nghe, không phải anh tin tưởng tôi sao?”
Có lẽ Hàn Vũ cũng thấy mình làm như vậy.
không được trọng nghĩa lãm, anh ấy thở dài: “Cô gái, không phải tôi không tin cô. Tôi cũng biết nếu lúc nãy không có cô thì tôi chắc chản đã chết rồi Thôi, tôi cũng nói thẳng với cô vậy. Ngay cả anh Lãnh Mạch cũng không biết tôi có cấm thuật này, tất nhiên tôi sẽ không làm chuyện gì gây bất lợi đến anh ấy. Có điều…Sức mạnh của cấm thuật này lớn quá, tôi không thể để cho bất kỳ ai có được, cũng không thể cho bất kỳ ai biết được. Nếu không phải tình thế lúc nấy cấp bách thì tôi sẽ không bao giờ làm như vậy với cô cả.”
Sách cổ tiên tri là tương đương với một plug-in siêu cấp, chỉ khi ở trên người Hàn Vũ mới không có tác dụng gì. Nếu có tác dụng thì Hàn Vũ đã sử dụng từ lâu, chứ không đến nöi mạo hiểm để tôi phát hiện ra.
“Làm sao đây, xe cũng bị phá hủy rồi. Chúng ta phải đi mua một chiếc mới sao?” Lát nữa ăn nói làm sao với Lãnh Mạch và Minh Vương đây?” Tôi hỏi Hàn Vũ nói lát nữa chỉ có thể xem tình hình mà hành động. Anh ấy đoán Minh Vương có lẽ sẽ không nhắc đến chuyện này nên chúng ta đừng nói đến là được. Tôi và Hàn Vũ hỏi thăm người dân ở xung quanh, tìm được chô cho thuê xe, tạm thời thuê một chiếc xe. Lái xe về, đợi Lãnh Mạch và Minh Vương ở dưới gốc cây lúc trước.
Sau khi trải qua chuyện này, Hàn Vũ đã gân gũi với tôi hơn. Anh ấy nói với tôi răng anh ấy đã thực hiện sứ mệnh đó từ khi mới sinh ra. Bảo vệ sách cổ tiên tri, không để sách cổ tiên tri rơi vào tay bất kỳ ai, kể cả người anh em thân thiết đáng tin cậy nhất của anh ấy. Mà người anh em này chính là Lãnh Mạch.
Trời dân tối theo cuộc nói chuyện của chúng tôi, trải qua một trận đánh lớn trong nửa chặng đường khiến tôi rất mệt mỏi, năm trên ghế xe mà không ngủ được. Hàn Vũ nói đùa răng nếu có quái vật đến tấn công nữa thì sẽ lại đưa sách cổ tiên tri vào trong người tôi, tôi xua tay lia lịa: “Thôi đi, tôi không muốn bị mấy chục ngàn con ma cùng chui vào đầu, cảm giác đó đau lắm”
Hàn Vũ cười khúc khích, nói tôi là người thú vị, xứng đáng là bạn, hiểu chuyện nhất. Trước đây anh ấy còn nói tôi là loại người có thân phận thấp kém cơ mà, tôi không kìm được đáp trả anh ấy mấy câu khiến anh ấy xấu hổ ôm đầu xin lôi tôi Đổi với những lời ma quỷ trong sách cổ tiên tri nói với tôi hôm nay, anh ấy dường như quên hỏi mất. Tôi cũng cố tình không nhắc đến chuyện này.
Ma quỷ không để cho Hàn Vũ nghe thấy cuộc.
nói chuyện của chúng tôi thì tất nhiên là có nguyên nhân của nó. Khi mọi sự thật và nghi ngờ vấn chưa được giải đáp, tôi nghĩ tôi cũng nên chừa cho mình một con đường lui.
Một lát sau, Lãnh Mạch và Minh Vương quay.
lại. Hàn Vũ nháy mắt với tôi, anh ấy mở cửa ra ngoài trước rồi tôi cũng ra ngoài theo “Chuyện gì thế này: Lãnh Mạch nhìn chiếc xe mới.
“À, xe bị thủng lốp, không biết thăng nhỏ nào đâm thủng hết lốp xe nữa. Tôi đã gọi hãng xe đến kéo nó đi, phiền phức quá nên tôi thuê một chiếc khác” Hàn Vũ nói với giọng điệu bình thản.
Lãnh Mạch nheo mắt rồi nhìn tôi Cái lưng căng thẳng của tôi cứng ngäc, không biết phải nói cái gì nên cúi đầu.
May là Lãnh Mạch không hỏi thêm: “Lên xe đi, muộn rồi phải về nhà thôi.”
Tôi lén nhìn Minh Vương, Minh Vương cũng đang nhìn tôi với ánh mắt dữ tợn và đầy sát khí.
Tôi nhìn thẳng vào cô ta, không hề né tránh cũng không nao núng Có lẽ Minh Vương không nói chuyện này là vì e ngại sự có mặt của Lãnh Mạch. Dù sao tôi cũng là khế ước giả của Lãnh Mạch, nếu nói chuyện này ra e răng Lãnh Mạch và cô ta có thể bị xé xác. Nếu cô ta đã không nói thì tôi và Hàn Vũ càng không ngốc đến mức tự chủ động chặn đường lui của Minh Vương, khiến Minh Vương không còn đường lui và giết chúng tôi đến cùng Cho đến khi Lãnh Mạch mở cửa xe kêu tôi lên tôi mới nhìn sang chỗ khác.
Lãnh Mạch kêu tôi vào ngồi, do tôi căng thẳng nên không dám nói chuyện với anh ấy. Đang định ngồi xuống thì Minh Vương ở sau túm lấy tôi rồi kéo.
tôi ra phía sau. Khi tôi loạng choạng mấy bước thì Minh Vương đã ngồi vào trong xe, tiện thể kéo theo Lãnh Mạch vào cùng, hai người thân thiết ngồi ở ghế sau
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!