Tôi đã nói với Tôn Viễn Phàm về sự thật rằng tôi có thể nhìn thấy mạ, và giải thích ngắn gọn về thân thế của tôi. Thật sự không cần phải nói thêm về những điều khác, may mắn thay, Tôn Viên Phàm là một con người hiểu đạo lí và chín chăn, anh ấy không hoảng sợ sau khi nghe tôi nói và không nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Chúng tôi đã rời khỏi con hẻm đó. Đỗ Vũ Đồng sẽ sớm tỉnh lại. Khi nhìn thấy một xác chết, không biết cô ta sẽ cảm thấy thế nào. Đó không phải là điều tôi muốn lo lắng nữa. Cảnh sát sẽ sớm quay lại, vụ việc này sẽ lại chấn động, tôi chỉ mong tôi và Tôn Viên Phàm đừng dính líu đến nó.
Đi dạo trên phố, hiện tại đã gần 11 giờ tối, vốn dĩ tôi định trực tiếp đi vê nhà, nhưng nghĩ đến chiếc hộp mà Phùng Ny Ny đã nói với tôi lúc trước. Tôi nói với Tôn Viễn Phàm: “Tôi định quay lại trường học, còn cậu thì sao? “
Cậu ấy đang yên lặng suy nghĩ về mọi chuyện, liền ngẩng đầu lên khi nghe thấy câu nói: “Ừm, chúng ta cùng nhau trở lại trường học.”
Trước kia Tôn Viễn Phàm rất nhiệt tình và hoạt ngôn nhưng bây giờ sự lầm lì của cậu ấy hoàn toàn khác so với ngày ấy. Tôi có thể hiểu rằng bất cứ ai đột nhiên nghe thấy tôi nói những điều như thế này, hoặc sẽ mắng tôi là mất trí, hoặc sẽ đã trải qua điều này như Tôn Viên Phàm, điều này cần thời gian để thích nghi.
Lúc ở lầu dưới của ký túc xá nữ, cậu ấy vẫn còn sững sờ khi tôi nói lời tạm biệt với anh ấy. Khi tôi nhanh chóng bước vào ký túc xá nữ, cậu ấy đột nhiên ngăn tôi lại từ phía sau: “Đồng Đồng!”
Tôi quay đầu.
“Là như thế này … Liệu có được không khi tớ tiến vào cuộc sống của cậu? Bắt đầu hiểu hơn về cậu? Có được lòng tin từ cậu? Chúng ta xem nhau là bạn được không?” Cậu ấy nhìn về phía tôi trong ánh đèn đường mờ ảo. Đôi mắt anh ấy thật chân thành.
Đã cùng nhau trải qua chuyện này, chúng ta có phải là… bạn bè không?
Tôi cười nhẹ với cậu ấy: ‘Đương nhiên”
Về đến ký túc xá, Phùng Ny Ny vẫn còn chưa đi ngủ, mở cửa cho tôi, hỏi tôi đã tìm thấy Đỗ Vũ Đồng chưa, tôi im lặng một lúc rồi nói: “Tớ không tìm cô ta, không có việc gì đặc biệt quan trọng. Mà này, cái hộp mà hôm nay cậu nói với tớ đâu rồi, tớ tới lấy”
Phùng Ny Ny không quan tâm lắm. Đỗ Vũ Đồng đã trở nên như thế này. Sẽ chẳng còn ai quan tâm đến cô ấy nữa. Phùng Ny Ny lấy một chiếc hộp trong tủ ra và đưa cho tôi: ‘Là cái này nè. Tớ nghĩ là đồ quan trọng nên đã cất đi cho cậu”
Hộp không to, chỉ là một chiếc hộp hình vuông, sâm màu, trên hộp không có hoa văn, rất giống một chiếc hộp sắt thông thường.
Nhưng tôi không thể nhớ khi nào tôi lại có một chiếc hộp như vậy.
Khi dọn ra khỏi nhà, bố mẹ đã vứt hết đồ đạc của tôi vào một lượt, tôi không thu dọn nhiều đồ, chắc là đã để lại lúc đó.
Tôi hất nhẹ nó và chiếc hộp giống như Phùng Ny Ny đã nói, nó không di chuyển, không mở ra được.
“Thật kỳ quái” Phùng Ny Ny ở bên cạnh nói: “Tớ giúp cậu tìm một cái cuốc hay cái gì đó để mở nó ra nhé?
Thật kỳ lạ khi một chiếc hộp bình thường như vậy lại không thể mở ra, mặc dù không biết làm sao nó lại như vậy nhưng tôi vân không nhờ Phùng Ny Ny giúp đỡ, tôi cất chiếc hộp đi: “Tớ về trước đây, tớ sẽ không ở trong ký túc xá. “
“Sao cậu về muộn thế! Dù sao tớ đã dọn giường cho cậu ngủ ở đây, không có ai khác đâu.’ Phùng Ny Ny nói.
Tôi vẫn từ chối: ‘Không sao đâu, tớ muốn về nhà.”
“Đồng Đồng, cậu đang yêu rồi ư?”
Phùng Ny Ny cười: “Có phải bạn trai đang đợi cậu ở bên ngoài, đó là lý do tại sao cậu vội vàng rời đi như vậy, đúng không?
Lãnh Mạch xuất hiện trong đầu tôi một cách vô thức, anh ấy đang làm gì ở Minh Giới vậy? Vết thương có nghiêm trọng không? Minh Vương có làm gì anh ấy không?
Tôi muốn quay về, tôi muốn quay lại và đợi anh ấy!
“Ny Ny, đừng nói bậy, cậu tiễn tớ xuống nhé, hôm khác tớ tới chơi với cậu”
Bạn đang đọc bộ truyện Chồng Ma Của Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chồng Ma Của Em, truyện Chồng Ma Của Em , đọc truyện Chồng Ma Của Em full , Chồng Ma Của Em full , Chồng Ma Của Em chương mới