Quan tư pháp Tần Tiêu là người quản lý truyền tống trận ở một rừng cây ngoại ô, sau khi đến nơi, Tần Tiểu xuống ngựa, tìm trên cây một cái trận pháp rồi nhấn ngón tay vào, sau đó một luồng ánh sáng xuất hiệˆở giữa khu rừng; Một cổng truyền tống được bao quanh một vầng hào quang xuất hiện.
“Từ đây, chỉ có thể đi đến bên ngoài địa ngục thứ mười chín.
Chỉ có Sáu vị trưởng lão mới có thẩm quyền truyền đến tfung tâm.
Trước đó tôi đã lấy danh nghĩa sáu đại trưởng lão nói với Minh Vương sẽ đưa các người đển địa ngục.
Kỳ thực, tôi đã nói dối cô, các trưởng lão không cho phép tôi xen vào những chuyện này” Tân Tiêu sờ sờ mũi, khuôn mặt thanh tú nhìn có chút đáng yêu, không hề có khí chất hung hãn như vừa rồi.
.
-
“Cảm ơn”
Tôi nói “Đừng hiểu lầm tối„coi như là … tôi thay Hàn Vũ trả ơn cho cô, để Minh Vương tiễn các người xuống tâng địa ngục thứ mười chín, không chừng các người sẽ bị ném vào cái nôi ác mộng, lúc đó các người thật sự sẽ chết, bà phù thủy già lắm mưu mô như Minh Vương đã thề độc nói tha thứ cho các người, nhưng lại tìm đường vòng để đưa các xuống tầng địa ngục thứ mười chín, chẳng khác nào đưa các người đến chỗ chết”
Dù sao tâm cơ của Minh Vương có nặng hay không cũng không quan trọng.
Tống Tử Thanh cảm ơn Tần Tiêu sau đó hỏi cô ấy liệu có nguý-hiểm không nếu chúng tôi đến tầng địa ngục thứ mười chín.
Tần Tiêu nói sếán toàn nếu chúng tôi đi bộ từ phía bên ngoài.
Cô ấy⁄sẽ đưa chúng tôi đi dọc theo con đường dành riêng cho Phòng Tư pháp, con đường đó ma quỷ không thể đến gần, nhưng sẽ mất một chút thời gian.
“
Tống Tử Thanh nói không “sao cả, dù sao chúng tôi cũng không còn vội nữa.
“À đúng vậy, còn một chuyện nữa!” Tân Tiêu đột nhiên chỉ vào tôi: “Người khác vượt qua tầng mười chín địa ngục cũng không có gì ñguy hiểm, nhưng còn cô, tôi không dám chắc chắn”
“Tôi?” Tôi chỉ vào chính mình, Tần Tiêu tiếp tục nói, tôi đột nhiên nhớ lại những gì mà Tê Công đã nói với tôi trước đây, ông ấy nói tôi có thể xuống Minh phủ, nhưng tôi không được xuống địa ngục thứ mười chín.
Tại sao chỉ có mình tôi không thể xuống địa ngục thứ mười chín?
“Đúng, chính là cô; mắt của cô là quỷ nhãn, đúng không” Tần Tiêu nói.
Tôi sửng sốt trong giây lát: “Sao cô… biết?” Có rất ít những người trong giới của chúng tôi biết về đôi quỷ nhãn này, thậm chí cả Cẩu Đản và Thuý Hoa cũng không thể nhận ra.
“Mùi từ quỷ nhãn của cô có thể người khác không ngửi thấy, những tôi trời sinh vốn dĩ rất nhạy cảm với những mùi lạà tà ác này.
Quỷ -nhãn này là mắt thuộc ác ma vương †ầng thứ mười chín, có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ trên thế giới, bao gôm cả tà ác, nhưng đôi mắt này đã bị đánh cắp mười chín năm trước và đến hiện tại vẫrí]à vụ án chưa phá giải được.
Chúng tôi vẫn chưa cỏ cách pháp lý dứt điểm để thu hồi đôi mắt của cô, vĩ vậy chúng tôi thả cô ở nhân gian ” ⁄ Quỷ nhãn của quỷ vương trong tầng thứ mười chín?
Bị người đánh cắp …
Bị đánh cắp cách đây mười chín năm?
Đó là một sự trùng hợp ngấu nhiên sao? Năm tôi sinh ra, quỷ nhãn của ma vương bị đánh cắp …
Lần đầu tiên bị Lãnh Mạch cưỡng bức đến mức xém chết, lúc đó tôi gặp một quỷ sai đến thẩm lí và phán quyết tôi, con quỷ: đó có nói là lén ăn trộm quỷ nhãn là phải đi xuống địa ngục tầng thứ mười chín.
“Các người đã tìm ra ai đã lấy trộm nó chưa?”
Tống Tử Thanh:hỏi, đây là lần đầu tiên anh ta và Sỉ Mị nghe nói về điều này.
Tần Tiêu lắc đầu: “Chúng tôi nghỉ ngờ là Lãnh Mạch, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thuận lợi thu được chứng cứ.
Lãnh Mạch tâm tư thâm sâu đến mức khó tìm ra nhược điểm của anh ta.
Chúng tôi vẫn đang điều tra.
Sau khi chúng ta sẽ tiến vào địa ngục thứ mười chín, quỷ nhãñˆcủa cô phát mùi ma quái có khả năng sẽ hấp dẫn Ác:Ma vương, hiện tại chỉ có thể cầu Ác Ma vương đi tíăm thú nơi khác, bằng không một khi gặp mặt, Ác M4-Vương là người mà ngay cả Minh Vương cũng Không dám giao chiến.
Đến lúc đó các người sẽ biết điều đó khủng khiếp như thế nào, chúng ta cũng không thể sống mà rời khỏi.
”
Hóa ra là như vậy, hóa ra tôi không thể đến địa ngục thứ mười chín vì lý do này.
“Hay là như thế này?” Sau khi tôi suy nghĩ một chút liền nói: “Các người đi trước, một mình tôi đi phía sau, nếu như Áe Ma Vương tới.
“Nói cái gì ngớ ngẩn vậy!” Không đợi tôi nói tiếp, Tống Tử Thanh và Si Mị cùng lúc ngắt lời tôi.
“Cô nhóc kia, nếu có thế cùng cô đến đây thì cũng có thể cùng cô trở về, cô nói cô đi phía sau là có ý gì hả?I” Tống Tử Thanh túm lấy cổ áo tôi hét toáng lên.
Si Mị kéo cánh tay còn lại của tôi, đọ xem người nào lớn tiếng ơn rồi cũng rống vào mặt tôi: “Cô định bỏ rơi chúng tôi sao? Từ khi chúng tôi đến Minh Giới với cô, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội sống sót trở về! Bây giờ cùng nhau đến đây, cô muốn-chết một mình hay sao?I”
Hai mắt tôi đỏ bừng.
Mặc dù trận chiến này bại thê thảm, tôn nghiêm cùng tình yêu đều mất đi, nhưng vẫn có những người bạn đồng hành ở bên cạnh, không phải sao?
“Được rồi, chúng ta cùng nhau đi” Hãy cùng nhau đi, dù là sống hay chết.
Đồng Đồng tôi cả đời này chưa làm được việc gì lớn, không có chí hướng, không phải là người được Thánh mẫu chiếu mệnh, còn nhiều khuyết điểm, còn nhiều yếu kém, lá gan lại nhỏ, lại không có bản lĩnh, nhưng tôi biết hai chữ tình và nghĩa là thứ không thể phụ nhất.
Thấy chủng tôi đã có quyết định, Tân Tiêu yêu cầu chúng tôi đứng trên Truyện Tống Trận, Truyện Tống Trận này lớn hơn rất nhiều so với Truyện Tống Trận của Minh Vương, cả một đại đội nhân mã đều có thể tiếng vào.
Tần Tiêu niệm chú, lập tức nhóm của chúng tôi biến mất tại Mịnh Giới.
Cuối cùng liếc mắt một cái.
Tôi nhìn trời đất trong Minh Giới lần cuối.
Tạm biệt.
Tôi hy vọng răng đời này tôi sẽ không bao giờ đến nơi này nữa.
Hào quang của Truyện Tống Trậmthoảng qua, rồi lại xuất hiện ở một nơi tối đến mức không thể nhìn thấy ngón tay của mình.
Tần Tiêu đã chuẩn bị xong, ra lệnh cho binh lính bật đèn pin, nơi chúng tôi đang đứng là một bãi đất trống không có cây cối, không có cao ốc, cũng không có dấu vết của bất cứ thứ gì.
“Bên này”
Tần Tiêu nói, dân chúng tôi đến một ngã ba đường khác.
Con đường này hiển nhiên khác với những con đường khác, trên đường có đèn đường, mặt đất trải nhựa, haÌ:bên đường có lan can, chung quanh mơ hồ có vật gì lờ mờ, giống như một cái vòng bảo hộ “Chuyện này †ôi đã nói với cô rồi, con đường mà nhân viên tư pháp.
đi có vòng bảo hộ, đi thôi” Tần Tiêu dẫn đầu lên đường.
Hai hàng binh lính đang đi ở phía ngoài, chúng tôi đi ở giữa, phía sau Tần Tiêu là một cái cáng có xác của Cẩu Đản và Thuý tdoa, phía sau là Sỉ Mị bị thương nặng, anh ta được hai:binh lính khiêng, Tống Tử Thanh và tôi bị bỏ hợ một đoạn, phía sau tôi và Tống Tử Thanh còn có mộtf tốp binh lính.
Nguyên nhân là vì tôi mà mọi người đều rất căng thẳng và hết sức cảnh giác, tôi ỏi Tống Tử Thanh tại sao lại có ác ma ở tầng địa ñgục thứ mười chín.
Không phải địa ngục tầng thứ mười chín thuộc quyền quản lý của Địa Phủ sao?
“Tầng mười chín không thuộc về Địa Phủ, cũng không thuộc về Minh Giới.
Đó là một không gian ngăn cách bởi những khoảng trống.
Nơi đây quái thú hoành hành, thậm chí có cả quái vật dị tốc.
Hầu hết những quái vật này đều được sinh ra ở Minh Giới và Quỷ giới, cũng có một số hồn quỷ nhân gian thông qua tà thuật mà hoá thành quái vật, không thể tiêu diệt bọn họ.
Quỷ Giới và Minh Giới chỉ có:thể đẩy chúng xuống địa ngục thứ mười chín.
Trong hàng nghìn năm, Minh Giới thỉnh thoảng sẽ cử Bình lính đến điều tra tình hình.
May mắn thay, tuy răng quái vật hoành hành nhưng vẫn khá an ổn, mặt khác mà nói nơi nào-có quái vật nơi đó có bảo vật, nơi nấy có rất nhiều bảo vật.
”
.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!