Không nói rõ được, vừa lên tới tâng này, tôi liên che lại ngực mình.
“Sao vậy?” Tiểu Mỹ hỏi tôi: “Sao tự nhiên sắc mặt cậu kém vậy? Đừng nói là cậu say thang máy đấy nhé”
“Tôi không sao.’ Tôi khẽ lắc đầu, nhìn Lãnh Mạch, Lãnh Mạch cũng đang nhìn tôi, con ngươi sâu thảm, không hiểu được ánh mắt của anh ta, có điều tôi nghĩ, chắc anh ấy cũng nhận ra sự khác thường này.
Tâng lầu này, có mùi của người chết rất nồng.
Thể chất của con gái thiên vê âm, hơn nữa lại nhạy cảm, càng đừng nói là một người sinh vào tháng âm năm âm như tôi, thể chất lại càng thiên về âm hơn, càng nhạy cảm đối với loại mùi này, tôi tuyệt đối không nhận nhầm, trong tâng này, có người chết, có thể là mới chết, cũng có thể là…đã chết lâu rồi, là mai”
“Tâng này, chỉ có đám người bố cậu thôi à?” Tôi hỏi Tiểu Mỹ.
“Đúng vậy, chính phủ bao cả tầng này, chỉ để bố tôi và đồng nghiệp của ông ấy ở đây” Tiểu Mỹ đi đằng trước, quay đầu lại: “Làm sao thế?”
“Không sao cả. Vậy…tâng này có ai từng chết chưa? Không phải tôi nói lời không may mãn đâu, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.” Tôi sợ Tiểu Mỹ hiểu lầm tôi, vội vàng giải thích mấy câu.
Tiểu Mỹ thì lại không để ý, nghĩ một lúc, lắc đầu: “Mấy ngày nay không có ai chết cả, tầng này đều là sĩ quan cấp cao hoặc là người giàu có mới có thể ở được, hình như chưa có ai chết bao giờ cả, tôi cũng không rõ lãm”
Chưa có ai chết, hành lang màu trắng này lại có mùi của người chết nông như vậy, vậy chỉ có một khả năng thôi.
Tôi gian nan nuốt nước bọt, tuy rằng gần đây gặp không ít ma, nhưng nếu thật sự lại gặp thêm ma nữa, tôi vân không thể bình tính như Lãnh Mạch được.
“Ngay ở phía trước rồi” Tiểu Mỹ bắt đầu chạy chậm.
Tiểu Mỹ đứng ở đầu hành lang, đầu hành lang có một phòng bệnh, bên ngoài có hai cảnh sát đang canh gác, còn có mấy người đang ngồi ở ghế dài bên ngoài bàn luận gì đó, Tiểu Mỹ chạy tới chào hỏi bọn họ, còn chỉ về phía tôi và Lãnh Mạch, chäc là giới thiệu tôi và Lãnh Mạch với những người kia.
“Cảnh sát đúng là cảnh sát” Tôi không nhịn được than một câu, bên ngoài phòng bệnh toàn là cảnh sát, được chăm sóc bảo vệ cẩn thận quá.
Lãnh Mạch không quan tâm tới tôi, tôi tự nói một mình cũng thấy chán, đành ngậm miệng cùng anh ta đi qua.
“Hai người là bạn của Tiểu Mỹ à?”
Trong đó có một người mặc đồng phục cảnh sát trông khá lớn tuổi đứng lên nhìn tôi, ánh mắt của ông ấy vô cùng sắc bén, cứ như có thể nhìn thấu được người khác vậy.
Tôi lập tức bị sự nghiêm túc chính trực mạnh mẽ này làm cho ngây ra, không nói lên lời, Lãnh Mạch hơi chẳn trước người tôi, đối mắt với cảnh sát kia: “Đúng, tôi là bạn của cô gái phía sau, cũng là bác sĩ, được mời tới khám bệnh cho người ở bên trong.”
“Cậu là bác sĩ?” Chú cảnh sát dùng ánh mặt nghi ngờ nhìn Lãnh Mạch: “Khí tràng phát ra từ trên người cậu, không hề giống một vị bác sĩ”
Tôi âm thầm tặc lưỡi, có thể dựa vào trực giác đoán đúng hoàn toàn, hơn nữa còn đối diện với Lãnh Mạch trước khí tràng thế này của anh ta, gặng hỏi Lãnh Mạch, cảnh sát này giỏi thực sự luôn!
“Ô? Vậy ông cảm thấy tôi giống gì?”
Lãnh Mạch hỏi ngược lại vị cảnh sát.
Không khí lập tức trở nên xấu hổ.
“Ôi chao bác Thư bác đừng doạ bọn họ nữa! Bọn họ là bạn của cháu thật mà, tới giúp thật đó ạ!” May là Tiểu Mỹ kịp thời tới cứu vấn, kéo lấy chú cảnh sát nói với tôi và Lãnh Mạch: “Bác ấy là đội trưởng của đội điều tra, là đội trưởng của bố tôi”
“Tôi tên Thư Chấn, xin lôi, thói quen nghề nghiệp, doạ hai người rồi.’ Ông cảnh sát rời tâm mặt khỏi người Lãnh Mạch, từng câu từng chữ khiến người ta cảm thấy rất có sức nặng.
Bạn đang đọc bộ truyện Chồng Ma Của Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chồng Ma Của Em, truyện Chồng Ma Của Em , đọc truyện Chồng Ma Của Em full , Chồng Ma Của Em full , Chồng Ma Của Em chương mới