Lạc gia.
Lạc Tố Anh ân cần kiểm tra vết thương cho cô.
Lạc Linh Đan đã không còn là cô gái ngây thơ ở cái tuổi hai mươi ngày trước.
Sáu năm tủi phận mà cô đã sống sẽ không ai hiểu được.
"Chị! Chị cảm thấy thế nào rồi?" Lạc Tố Anh không tự nhiên vì ánh mắt vừa rồi của Lạc Linh Đan.
"Không có gì.
Chị rất cảm động...!Em vẫn yêu thương chị như vậy.
Dù chị đã rời khỏi Lạc gia." Lạc Linh Đan vỗ vỗ lên tay cô ta.
Nhìn thấy Lạc Linh Đan như vậy cô ta như thở phào.
Chắc là do mình nhìn lầm thôi.
"Linh Đan con về rồi.
Mấy nay chẳng nghe được tin tức gì về con khiến dì đứng ngồi không yên." Lâm Tú Cẩm mắt rưng rưng ngồi xuống bên cạnh nắm tay cô.
"A..." Lạc Linh Đan hít một ngụm khí lạnh.
"Con bị gì vậy để dì xem." Bà ta kiểm tra ánh mắt đầy lo lắng.
"Ai làm con bị như vậy dì sẽ đòi lại công bằng cho con.
Hay là tên thiếu gia ngốc đó đánh con." Bà ta bất mãn.
"Dì sẽ lấy công bằng lại cho con sao?" Lạc Linh Đan câu môi.
"..." Lạc Tố Anh.
"Tất nhiên rồi.
Dì làm sao nở để con bị ức hiếp.
Con cũng như con dì mà."
"Mẹ! Là...!Con làm chị ngã.
Con thật không cố ý." Lạc Tố Anh níu tay mẹ mình nước mắt lăn dài.
"..." Lâm Tú Cẩm.
"Dì không phải nố đòi lại công bằng cho con sao?" Lạc Linh Đan nửa thật nửa đùa.
"..." Lâm Tú Cẩm.
Thấy hai mẹ con họ hết xanh rồi đỏ cô nhếch môi rất nhanh lại là cô gái nhỏ hiểu chuyện.
"Con đùa thôi.
Chỉ bị trầy xước nhẹ thôi.
Ba chưa về sao?" Lạc Linh Đan nhìn xung quanh.
"Ba con một lúc nữa sẽ về đến thôi.
Đêm nay ở lại nhà đi.
Ba con hẳn sẽ rất vui." Lâm Tú Cẩm hiền từ cứ như người mẹ yêu thương con gái mình.
"Vâng! Con lên phòng nghỉ một lát." Lạc Linh Đan nói.
"Được rồi.
Con cẩn thận nhé!" Bà ta tỏ vẻ lo lắng nhìn vết bầm trên tay cô.
"Con biết rồi." Lạc Linh Đan nở nụ cười vừa xoay người lại nụ cười dần tắt lịm, bước lên tầng.
Hai mẹ con Lâm Tú Cẩm nhìn nhau đi vào trong.
"Sao tự dưng hai đứa lại gặp nhau.
Không phải ní đã vào Quân gia rồi sao?" Lâm Tú Cẩm nghi hoặc.
"Cô ta may mắn thật.
Được ông nội Quân cho trở lại trường.
Có vẻ họ rất tốt với cô ta." Lạc Tố Anh ghen tị.
"Chưa hẳn.
Nếu nó quá dễ sống thì..." Bà ta cười lạnh.
"Ý mẹ là..."
Ting! Ting! Âm báo điện thoại cô ta vang lên.
"Mẹ xem." Lạc Tố Anh nhếch mép đưa điện thoại về phía mẹ mình.
Là của Quân Tống.
"Con không nên quá dễ dãi."Lâm Tú Cẩm tắt máy.
"Sao mẹ không cho con nghe." Lạc Tố Anh nhìn màn hình điện thoại.
"Con không nên quá vội vàng.
Cứ để cậu ta chờ đợi." Lâm Tú Cẩm ung dung nói.
"Mẹ thật là..."
Tại một nơi khác.
Quân Tống gọi mấy lần vẫn không là âm thanh máy móc vang lên càng trở nên bực tức.
Bạn đang đọc bộ truyện Chồng Ngốc! Em Thương tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chồng Ngốc! Em Thương, truyện Chồng Ngốc! Em Thương , đọc truyện Chồng Ngốc! Em Thương full , Chồng Ngốc! Em Thương full , Chồng Ngốc! Em Thương chương mới