Nhóm dịch: Thất Liên Hoa Đến khi anh sắp xếp những ưu tư của bản thân mình, lại như từ trong trí nhớ thu thập thêm được một vài thứ, thiếu chút nữa bị dọa sợ đến nhảy cẫng lên, không đúng nha! Cái này không đúng! Đất nước này gọi là nước Hoa cũng không có sai, nhưng thời gian là lúc thành lập là không đúnng nha! Chủ tịch vẫn là người đó, nhưng những sự kiện cùng với thời gian lịch sự đều không đúng! Đây là đang xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là... Thế giới song song trong truyền thuyết?! "Quân Tử, con khỏe chưa?" Lưu Điền Phương mở cửa đi vào, trong tay còn bưng một chén gà nước đường. Thật may anh còn một chút trí nhớ, bản thân anh cũng là người miền nam, ngôn ngữ ở quê với nơi này cũng không khác biệt lắm, đều là người Hẹ*, cho nên việc nghe nói, ở đây không thành vấn đề. (*Chỉ người Hán từ lưu vực sông Hoàng Hà dần dần di chuyển đến phương Nam từ thế kỷ thứ 4, nay phân bố ở các tỉnh Quảng Đông, Phúc Kiến, Quảng Tây, Giang Tây, Hồ Nam, Đài Loan...) "Con đỡ nhiều rồi."
Nghe anh nói như vậy, Lưu Điền Phương vẫn là không an tâm sờ trán anh, phát hiện thân nhiệt không cao, lúc này mới gật đầu cười: "Không nóng, tốt, Quân Tử, uống đi, uống xong ngủ một giấc sẽ tốt." Trần Kiến Quân nhận thấy, chén này cũng không phải trắng tinh, mà là có màu xanh đậm, còn có vết nứt, miệng chén bị tét, anh nuốt nước miếng một cái, dù nó bị nứt, nhưng trông vẫn sạch sẽ. Ban đầu còn không cảm thấy gì, vừa nhìn thấy chén trứng gà nước đường này, trong lòng anh đã suy nghĩ, tránh được chỗ nứt đó, uống một hơi vào, ngay ngắn đổ hết chén vào trong miệng. Ngọt ngọt, thơm thơm, mùi vị so với tưởng tượng của anh thì ngon hơn, hơn nữa... Anh sờ bụng một cái, cảm giác chỉ mới vừa nhét được kẽ răng, còn đói. Nhìn anh như vậy, Lưu Điền Phương nhận lấy chén: "Con chờ chút, mẹ đi hấp cho hai củ khoai lang, được chứ?" Trần Kiến Quân suy nghĩ một chút: "Hình như là đến cung tiêu xã mua muối." Anh suy nghĩ một chút, mới gật đầu một cái.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!