Chương 12
Edit Độc tem
Trong nhóm chat, Diệp Nghiên Sơ đang kích động thuật lại câu chuyện cho Cố Lâm Lang.
Diệp Nghiên Sơ:'' Hahahah Ngại quá tôi xưa giờ không nói đạo lí! Trình Việt Lâm được quá đi chứ, Lâm Lang lúc đó cậu không thấy mặt Lâm Tinh Phỉ trắng cỡ nào đâu.''
Cố Lâm Lang:'' Lâm Tnh Phỉ lần này chính là trà xanh gặp phải trai thẳng, có lí mà không nói được. Nhưng mà sao Trình Việt Lâm lại gây rắc rối cho Lâm Tinh Phỉ? Tớ thấy có vấn đề.''
Diệp Nghiên Sơ:'' Nhìn không thuận mắt thôi, ai bảo cô ta nói xấu sau lưng bị người ta nghe được. Năm đó Âm Âm dịu dàng như vậy mà Trình Việt Lâm còn có thể bới lông tìm vết, người như vậy sao có thể nói đạo lí với Lâm Tinh Phỉ?"
Cố Lâm Lang:'' Cũng đúng, Lâm Tinh Phỉ bên Tần Quyết khéo léo giảo hoạt, lần này đụng phải đầu sắt rồi. Nghe đâu bên đạo diễn Lương chuẩn bị chọn vai diễn lại rồi.''
Nguyễn Chỉ Âm vừa tắm xong, nhìn thấy tin nhắn của Cố Lâm Lang vừa gửi sang.
Giới thời trang và giới giải trí có quan hệ mật thiết với nhau, Cố Lâm Lang đương nhiên cũng có mạng lưới quan hệ riêng của mình, cô ấy có thể nói như vậy khẳng định là có căn cứ xác thực.
Tuy cũng có chút hả hê nhưng Nguyễn Chỉ Âm nghĩ với cái tính của Trình Việt Lâm, lần này cũng không tính là ác liệt lắm đâu.
Diệp Nghiên Sơ:'' Đáng đời, cô ta dựa vào hậu thuẫn chiếm vô số vai diễn của người khác lần này báo ứng đến rồi! Chỉ tiếc là lúc về làm xe của Âm Âm bị tông hỏng nếu không tớ còn có thể vui hơn rồi.''
Nhìn emoji đau khổ của Diệp Nghiên Sơ gửi đến, Nguyễn Chỉ Âm cười mãi.
Diệp Nghiên Sơ vừa lấy được bằng lái xe nhưng từ đầu tới cuối không dám đụng đến xe, Nguyễn Chỉ Âm thấy vậy bèn cỗ vũ cô bạn lái xe đưa mình về.
Cô nàng ''chú ý an toàn'' quá mức, tốc độ có thể nói là ngang với xe điện, chỉ tiếc là bị xe phía sau tông vào đuôi xe.
Cuối cùng đối phương cũng đồng ý bồi thường, xe được kéo đi sửa chữa.
Nguyễn Chỉ Âm gõ chữ trả lời:'' Vốn xe cũng cần phải đi sửa chữa rồi, hơn nữa chi phí cũng do bên kia trả toàn bộ, không liên quan tới cậu. Cậu có thời gian thì tập lái xe đi, lái tốt rồi thì không cần phải chen chúc trên tàu điện ngầm mỗi ngày nữa.''
Tin vừa gửi đi, một giọt nước trên đuôi tóc rơi xuống màn hình. Lúc này Nguyễn Chỉ Âm mới bỏ điện thoại xuống, đi lấy máy sấy tóc.
Cô vừa đứng dậy bất chợt nhớ ra cô lại quên mua máy sấy tóc rồi.
Hôm chuyển nhà, máy sấy của cô để dưới thùng đồ, đồ đạc chất nhiều không cẩn thận làm vỡ rồi. Trình Việt Lâm lúc đó cũng nhìn thấy thuận tiện bảo phòng anh cũng có máy sấy tóc kêu có thể lấy dùng tạm nên cô mới không gấp gáp đi mua.
Nhưng hôm nay vì sự xuất hiện của Lâm Tinh Phỉ lẫn Trình Việt Lâm đã làm gián đoạn kế hoạch mua sắm và khiến cô quên sạch cái máy sấy.
Nguyễn Chỉ Âm mắc chứng đau đầu vặt, gội đầu mà không sấy khô qua hôm sau sẽ đau không chịu nổi.
Cô thở dài một hơi, đành phải vô phòng Trình Việt Lâm mượn thôi.
Phòng ngủ chính ở kế bên, Nguyễn Chỉ Âm đi qua định gõ cửa thì thấy cửa bên cạnh đang mở trống.
Cô thử lên tiếng :'' Trình Việt Lâm, anh có trong phòng không?''
Không có hồi âm.
Đầu tóc vẫn còn đang nhỏ nước thật sự rất khó chịu.
Nguyễn Chỉ Âm gõ vào cánh cửa đang mở vài lần, do dự một lúc, vẫn tiến lên trước hai bước.
Căn phòng trống không một bóng người.
Lẽ nào anh ta ra ngoài rồi?
Cũng phải thôi anh ta mới vừa đi công tác về, tạm thời đến công ty xử lí công việc cũng bình thường.
Cô thở phào, không nghĩ nhiều nữa, thuận đường đến nhà tắm lấy máy sấy tóc.
Thế nhưng vừa bước tới, cửa phòng tắm bất thình lình mở ra.
Người bên trong mạnh mẽ bước ra, Nguyễn Chỉ Âm không kịp dừng lại tông thẳng vào vồng ngực cứng rắn của đối phương.
Nguyễn Chỉ Âm xoa xoa mũi, ngước mắt lên nhìn _cô sững sờ tại chỗ.
Người đàn ông vừa tắm xong chỉ mới lau khô đầu tóc một nửa phía sau vẫn còn đầy sương nước,
Thân trần săn chắc, cơ bụng gợi cảm. Một dòng nước từ trên khuôn mặt tuấn tú chảy xuống cổ, môi mỏng mím chặt. Xuống dưới nữa là đường nhân ngư thoắt ẩn thoắt hiện được bao phủ bởi chiếc khăn tắm lỏng lẻo quấn quanh eo.
Hình ảnh trước mắt quá ư là kích thích, đại não của Nguyễn Chỉ Âm hoàn toàn dừng hoạt động, ngón tay mảnh khảnh vẫn đang níu lấy cánh tay cánh tay cứng rắn của đối phương.
Cho đến khi bên tai nghe thấy giọng nói đè nén của Trình Việt Lâm:'' Nguyễn Chỉ Âm, cô đang làm gì vậy?''
Nguyễn Chỉ Âm mới bất chợt tỉnh lại, sự xấu hổ dâng lên từ tận đáy lòng, ngón tay mất khống chế bấu chặt hơn, trong tiềm thức cô nuốt xuống ngụm nước bọt.
Chỉ là trong tình huống này, hiển nhiên ai lộ trước người đó xấu hổ.
Nửa giờ sau, ngoài phòng khách, hai người ngồi đối nhau.
Bầu không khí im lặng bế tắc. Trong lòng bối rối khó tả.
Nguyễn Chỉ Âm ngước nhìn gương mặt không được tốt mấy người đàn ông, ngập ngừng mở miệng:'' Hay là anh nói trước đi.''
'' hả, nói cái gì?'' Trình Việt Lâm thờ ơ nhướng mày, khoanh tay trước ngực nhìn cô:'' Một thân trong sạch của ông đây bị cô nhìn thấy hết rồi.''
Nguyễn Chỉ Âm nghe ra ý tứ tứ buộc tội rít kẽ răng của anh, cô sững sờ vài giây, cố gắng tự biện hộ cho mình:'' Nghiêm túc mà nói, chưa có thấy hết.''
Còn cách một lớp khăn tắm mà.
'' Sao, lời này của cô nghe có vẻ, chưa thấy hết người tôi nên chưa được thõa mãn?''Người đàn ông mỉm cười đầy ẩn ý, ngả người ra sô pha nhàn nhạt nhìn cô nói :'' Trách tôi mắt kém, thế mà không nhận ra cô ——”
'' Có suy nghĩ không đứng đắn với tôi.''
Nguyễn Chỉ Âm tức nghẹn, thở một hơi dài sau đó phủ định:'' Tôi không có.''
Cằm Trình Việt Lâm hơi nâng lên, cười nhạt hỏi tiếp:'' Không có? Nếu vậy tại sao đột nhiên xông vào phòng tôi?''
'' Tôi muốn mượn máy sấy tóc.'' Nguyễn Chỉ Âm lúc này mới nhớ ra những chuyện khác, mày hơi cau lại hỏi :'' Còn anh, tắm rửa sao không khóa cửa?''
Nếu không phải anh ta đi tắm không đóng cửa thì cô làm sao có thể thấy chứ!.
Bạn đang đọc bộ truyện Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi tại truyen35.shop
'' Các cậu có thể tưởng tượng nổi thái độ của anh ta không?''
Nguyễn Chỉ Âm thật sự bị chọc tức muốn bốc khói rồi, về đến phòng lập tức gọi điện kể lại cho bạn thân.
Nhớ lại thái độ vô lương tâm vừa rồi của Trình Việt Lâm, Nguyễn Chỉ Âm đang đắp mặt nạ nên dặn lòng không thể kích động, những vẫn phải nhướng mày :'' Uổng công tớ còn cảm thấy anh ta trở nên tốt đẹp hơn nhiều, tớ sai rồi, Trình Việt Lâm vốn giống y như hồi cấp ba.''
Cố Lâm Lang không biết nhiều về Trình Việt Lâm hồi cấp ba, ấn tượng sâu sắc là tính cách của Nguyễn Chỉ Âm ai cũng cảm thấy dịu dàng an tĩnh.
Cô rất tò mò phải như thế nào mới có thể chọc cho Nguyễn Chỉ Âm tức đến vậy, thể nên cô nghi ngờ hỏi:'' oh, vậy anh ta hồi đó như thế nào vậy?''
Giọng của Diệp Nghiên Sơ vang đến:'' hahahah, tớ có hình nè, ban đầu Âm Âm hình dung anh ta như thế nào nhỉ. Đúng rồi, là một con gà chọi cực kì kiêu ngạo.''
Lời nói vừa dứt, ba người trong cuộc hội thoại không hẹn mà cười to.
Mỗi khi nhớ lại hình ảnh hồi xưa cô và Diệp Nghiên Sơ dùng để nói xấu Trình Việt Lâm, trong lòng cô luôn vui vẻ thêm mấy phần.
P. S đồ Ăn sáng không mang đi được anh biết lấy gì khoe khoang =)))))
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi, truyện Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi , đọc truyện Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi full , Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi full , Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi chương mới