Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi

Chương 20: 20


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 20


Tuy giọng điệu hờ hững, nhưng Bạch Bác thân là trợ lý củaTrình Việt Lâm, rất nhanh đã hiểu được '' cô ấy'' ở đây là chỉ Nguyễn Chỉ Âm chứ không phải Triệu Băng. Vì thế Bạch Bác nhẹ nhàng thở ra, đáp :'' Nói gì đó không rõ nhưng Triệu Băng hình như rất tức giận.''
Đâu chỉ có tức giận, tuy Triệu Băng luôn chọn cách ăn diện '' Đoan trang khéo léo'' Nhưng bà ta không được đi học nhiều, bên trong cũng chẳng có tố chất bao nhiêu. Thái độ trong điện thoại đã có thể dùng tức muốn xịt khói để hình dung.
Nghe Bạch Bác nói vậy, Trình Việt Lâm nhất thời không còn hứng thú tiếp tục tra hỏi nữa, khẽ ừ một tiếng rồi ngắt điện thoại.
Trong phòng bao, mấy người còn lại đều đang đánh bài.
Duy chỉ có anh nhàm chán ngồi ở sô pha, dáng vẻ nhàn hạ lắc lắc ly rượu trong tay, đôi mắt hoa đào sâu thẳm có chút đăm chiêu.
'Kim Hoàng'' Là Club tư nhân, mỗi người đến đây đều là dân phú quý, vả lại còn có không ít minh tinh ra vào.
Thời điểm bọn họ vừa tới, phòng bao cách vách chính là 2 nữ minh tinh đang tiếp rượu Nghiêm thiếu gia. Đối phương nhìn thấy Trình Việt Lâm, còn lên tiếng chào hỏi. Chỉ là một học trò ngoan như Nghiêm Minh Phong không dám lại tặng phụ nữ cho Trình Việt Lâm nữa. Cũng bởi vì cái lần đưa đến khách sạn kia đã bị Trình Việt Lâm trực tiếp ra lệnh cho Bạch Bác ném ra ngoài.
"Làm sao vậy, anh Lâm?'' Tiền Phạn mới đánh xong một ván bài bèn mon men lại gần anh.
Hôm nay là buổi tụ họp cá nhân, ngoài Trình Việt Lâm, Tiền Phạn, Phó Sâm Viễn còn có hai người bạn cùng phòng đại học của Trình Việt Lâm là Nhậm Hoài và Ông Tử Thật. Trình Việt Lâm nâng mí mắt thờ ơ trả lời Tiền Phạn : '' Triệu Băng cũng đi buổi trình diễn thời trang, hình như hai người họ đụng mặt nhau. Triệu Băng gọi cho Bạch Bác, thái độ không được tốt.'' Hôm qua Tiền Phạn hỏi anh khi nào thì mang Nguyễn Chỉ Âm ra mắt mọi người, nhưng Trình Việt Lâm trả lời là '' Cô muốn đi xem trình diễn thời trang, sau này rảnh rồi tính tiếp.''
Chỉ là tạm thời là không có thời gian trống.
Tiền Phạn nghe thấy Nguyễn Chỉ Âm đụng mặt Triệu Băng trong buổi diễn lập tức nhăn mày.
Không bao lâu, cậu vỗ vỗ đùi nói: '' Thái độ củaTriệu Băng xấu, khẳng định là vì chị dâu muốn bảo vệ anh mà mắng bà ta! Bà ta gọi điện thoại làm gì? Mách lẻo à ? Nằm mơ!'
" Anh Lâm, anh về nhà nhớ dỗ chị dâu, không thể để chị chịu thiệt bị Triệu Băng chọc giận được.''
Tiền Phạn lòng đầy căm phẫn hoa chân múa tay nói xong, ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt Trình Việt Lâm sâu xa nhìn chằm chằm mình. Bị ánh mắt kỳ hoặc này nhìn chằm chằm khiến lòng cậu run lên, Tiền Phạn căng thẳng nói:
'' Anh..... Tự nhiên nhìn em ghê vậy?''
"Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu vẫn là mạnh mẽ hơn Bạch Bác nhiều.'' Trình Việt Lâm không tiếc khen ngợi, cười khẽ một cái, vỗ vỗ bả vai của Tiền Phạn.
Sau đó, anh đứng dậy cầm lấy áo khoác của mình, nói :'' Anh về trước.''
"Đừng mà, sao đi sớm vậy, không phải đã nói lát nữa cùng đi bắn cung à?''
Gần đây Trình Việt Lâm sau khi tan ca, là không ra ngoài vào buổi tối nữa, Tiền Phạn khó khăn lắm mới tổ chức buổi hôm nay hẹn anh ra ngoài, kết quả người này lại muốn về sớm.
Tiền Phạn còn muốn khuyên thêm hai câu. Nhưng Trình Việt Lâm đã từ từ sửa sang lại cổ tay áo, nhướng nhướng mày, lắc đầu khẽ cười nói:
'' Không được, anh cậu phải, về, nhà, dỗ, vợ.''
Tiền Phạn ". . . . . ." Mẹ nó người này thật sự quá phách lối.
--
Ra khỏi Trung tâm hội nghị triễn lãm, Nguyễn Chỉ Âm tiễn Diệp Nghiên Sơ về nhà trước, sau đó lái xe về nhà cũ trò chuyện với ông nội một lát. Mỗi tuần cô sẽ về đây hai lần, đều chọn thời gian ông cụ tỉnh lại. Bởi vì cùng nhau đi làm nên thỉnh thoảng Trình Việt Lâm cũng sẽ cùng cô đến đây.
Ông cụ Nguyễn thật ra cũng rất thích đứa '' cháu rể'' Trình Việt Lâm này, chỉ mới qua một thời gian ngắn ngủi, đã có thể thân thiết hơn cả Tần Quyết người được ông cụ nhìn từ nhỏ đến lớn vài phần.
Nguyễn Chỉ Âm cảm thấy rất bất ngờ, sau đó nghĩ lại, có thể Trình Việt Lâm cùng cô tới thăm ông nội, chắc là từ trên người ông cụ nhớ đến ông nội của mình.
Cho dù như thế, Nguyễn Chỉ Âm vẫn như trước thật sự biết ơn anh, cũng bằng lòng bao dung tính tình soi mói của anh.
Trong khoảng thời gian này, thời gian ông cụ Nguyễn mê man ngày càng dài, Nguyễn Chỉ Âm nhiều lần khuyên bảo ông đến bệnh viện nhưng lần nào ông cũng cố chấp xua tay không đi.
Mà sau khi trao đổi với bác sỹ xong, đối phương lại nói ông cụ với tình hình hiện giờ, nếu sống trong hoàn cảnh thân thuộc thả lỏng tư tưởng thì có thể sẽ tốt nằm viện. Vì thế Nguyễn Chỉ Âm cũng không khuyên bảo nữa.


Từ nhà cũ đi ra, tâm tình của Nguyễn Chỉ Âm thêm vài phần nặng nề, cô mở cửa sổ xe để thông gió.
Lái oto về biệt thự, mở cửa xe đi vào nhà, vừa thay giày đi vào phòng khách đã thấy Trình Việt Lâm đang thong thả ngồi ở sô pha, trăm năm khó gặp.... anh đang coi tivi.
Trên màn hình rộng lớn, chiếu phim điện ảnh.
Nguyễn Chỉ Âm liếc một cái, thì ra là một bộ phim hài tình cảm vô cùng kinh điển.
Lúc bộ điện ảnh này được trình chiếu Nguyễn Chỉ Âm mới lên lớp 12, Tần Tương nói cô nàng nhờ vả anh trai mua cho hai tấm vé, hẹn cô cuối tuần cùng ra rạp xem phim.
Tần Quyết mua vé giúp mang qua, khi ấy Trình Việt Lâm nhìn hai tấm vé trên tay cô, cười một tiếng, cao ngạo đánh giá một câu -- '' chán ngắt''. Lúc đó, vẻ coi thường hiện rõ trong đáy mắt anh. Cũng không biết, mấy năm nay, sở thích của anh không biết làm sao lại thay đổi lớn đến vậy, tự nhiên lại có thể coi lại bộ phim này.
Thu hồi lại vẻ nghi hoặc, Nguyễn Chỉ Âm mở miệng hỏi anh: '' sao nay về sớm vậy?''
Cô tưởng rằng Trình Việt Lâm cùng bọn Tiền Phạn sẽ tụ họp một bữa thật đã không ngờ chưa đến chín giờ đã về nhà.

Bạn đang đọc bộ truyện Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi tại truyen35.shop

Trình Việt Lâm không buồn quay đầu, điều chỉnh âm lượng tv thấp xuống, thờ ơ nói :'' Ừ, Kết thúc sớm.''
Nói xong, hờ hững hỏi tiếp: '' Bạch Bác nói hôm nay cô gặp Triệu Băng.''
Nguyễn Chỉ Âm nâng mắt nhìn anh, suy nghĩ chọn lọc từ ngữ, gật đầu nói:'' Ừ, vị mẹ kế này..... Cũng rất đặc biệt.''
" Cô muốn nói là bà ta ngu ngốc?''
Trình Việt Lâm cười nhạo một tiếng, lắc lắc đầu.
Nguyễn Chỉ Âm nhún vai không phủ nhận, nghĩ thầm, cũng không phải do tôi nói nhé.
Nhưng Trình Việt Lâm nói xong lại chớp mắt, cong môi cười thành tiếng :'' Cô thật sự đã làm bà ta rất tức giận.''
sau đó, không biết nhớ ra chuyện gì lại nói một câu đầy hàm ý:'' Nguyễn Anh Anh, gần đây cô rất có tiến bộ.''
Rất, có, tiến, bộ.
Thái độ giống như hôm sau ngày tổ chức hôn lễ trên đường về nhà cũ, Trình Việt Lâm cũng khen cô như thế.
Khi đó cô ba hoa khen anh một hồi, cuối cùng vô cùng "Vinh hạnh" nhận được một câu khen ngợi của anh.
Thoáng thấy cằm của anh hơi hất lên cao, khóe miệng của Nguyễn Chỉ Âm hơi co giật, dừng một chút nói: " Cảm ơn ...... Cảm ơn.''
Trước khi ra về, chú Lưu cho cô một túi cua. Đang chuẩn bị mang cua bỏ vào tủ lạnh, bất giác nhớ đến những lời nói của Triệu Băng hôm nay. Cô nắm ngón tay chần chừ hồi lâu, cuối cũng vẫn thở dài quay đầu, đối diện tầm mắt của Trình Việt Lâm:
" Trình Việt Lâm ''
" Hửm?''
" Bất kỳ vấn đề gì, cũng không nên giấu bệnh sợ thầy, đúng không?''
Trình Việt Lâm : "?"
Anh mang theo vài phần nghi ngờ, nhưng vẫn thản nhiên gật đầu, sau đó nói tiếp: '' Có bệnh đương nhiên phải tìm bác sỹ, cho nên lời này của cô là đang nói chuyện gì?''
" Chuyện này, làm sao tôi biết được?''
Nguyễn Chỉ Âm không hiểu nổi, anh lại còn muốn tiếp tục thảo luận vấn đề xấu hổ này, cô không được tự nhiên bèn mím chặt môi.
Tầm mắt dừng ở chỗ cua trên tay, như là đang suy tư chuyện gì đó nhưng lại nhẹ nhàng gật đầu.
Nguyễn Chỉ Âm nhẹ nhàng thở ra, đi vào phòng bếp.
Trong phòng khách chỉ còn lại Trình Việt Lâm, chốc lát sau, điện thoại trên bàn trà bỗng vang lên hai hồi.
Anh tắt TV, đứng dậy lấy điện thoại, phát hiện là tin nhắn weixin của Tiền Phạn đang không ngừng gửi tới.
Tiền Phạn: Anh Lâm, Đoán xem em mới gặp ai?
Tiền Phạn : Móa, Lâm Triết thế mà lại chạy tới club làm công !
Tiền Phạn: em hỏi rồi, nói là bị Tần Quyết sa thải rồi, lại đắc tội chị dâu nên không thể quay về Nguyễn thị, chỉ có thể bị cha nó sắp xếp một công việc ở club.
Tiền Phạn: Anh Lâm, hành động này của Tần Quyết chẳng phải là đang đợi cạy góc tường nhà anh sao! chúng ta vất vả lắm mới trộm được chỉ không thể bị anh ta cướp lại!
Tiền Phạn: Anh Lâm, anh đừng ỷ vào bây giờ chị dâu đối tốt với anh mà khinh địch nhé, anh biết cái gì gọi là chiến lược '' trận hỏa táng '' không? Lỡ đâu bị Tần Quyết biến thành công cụ của anh ta, thế thì thảm lắm.
Trình Việt Lâm nhíu mày đối với từ ngữ này cảm thấy vô cùng nghi hoặc, anh nhập chữ trả lời: trận hỏa táng (火葬场)?
Suy ngẫm mấy hồi, ngón tay người đàn ông khẽ nhúc nhích.
Giây tiếp theo --
Trình Việt Lâm : Cậu muốn đợi Tần Quyết chết rồi đưa anh ta đến nhà hỏa táng?
. . . . . .
Trình Việt Lâm: à, vậy thì không cần, anh ta còn cha ruột.


*火葬场: hán việt "hỏa táng trường" là từ trong tp tiểu thuyết hoặc phim truyền hình dùng để chỉ nam chính ban đầu hay ngược nữ chính không có tình cảm hoặc rất ghét với nữ chính, sau đó dần dần phát hiện ra nữ chính tốt thế này thế kia rồi theo đuổi lại nữ chính và bị trả giá rất nhiều cho hành động ngu ngốc lúc đầu của minh.... nguyên câu của nó là 骄傲一时爽 追妻火葬场 nghĩa đại khái là "lúc làm kiêu thì sảng khoái một giờ, sau phải đuổi theo vợ đến nỗi muốn thiêu thân" . Trong truyện này 火葬场 được dùng để chỉ Tần Quyết vì muốn cứu vãn tình cảm với Nguyễn Chỉ Âm mà không ngại điều gì buồn thay ảnh chỉ là nam 2.


Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi, truyện Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi , đọc truyện Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi full , Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi full , Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top