Chương 22
Edit Độc tem
Bệnh dị ứng của Trình Việt Lâm phải uống thuốc ba ngày liên tục mới coi như hết toàn bộ. Nhưng anh thà mặc áo kín cổ đến công ty làm việc mỗi ngày chứ không nghỉ phép ngày nào, Nguyễn Chỉ Âm cũng bị tính chuyên cần của anh làm cho cảm động.
Anh của hiện tại so với mấy năm trước thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Hồi còn học trung học, Trình Việt Lâm luôn dẫm trên giới hạn cuối cùng của cô, mà hiện tại, Nguyễn Chỉ Âm có thể cảm nhận được Trình Việt Lâm cũng đang cố gắng cùng cô chung sống vui vẻ.
Chỗ cua còn thừa lại tối qua, Nguyễn Chỉ Âm lấy làm mỳ xào cua sốt dầu hành, chỉ là món này toàn bộ vô bụng cô. Còn Trình Việt Lâm mỗi ngày chỉ được ăn mỳ sợi nhạt nhẽo.
Trong công ty, dự án Bắc thành vẫn tiếp tục tiến hành đâu vào đấy.
Căn cứ theo hợp đồng hai bên ký kết cuối cùng, Lâm Hằng bỏ vốn 65%, nhưng những công việc triển khai phát triển khác thì do Nguyễn thị thực hiện toàn bộ, sau này lợi nhuận sẽ chia năm năm.
Điều kiện trong hợp đồng quá tốt, làm cho Nguyễn Chỉ Âm có chút chột dạ, thậm chí còn suy đoán ý đồ của Trình Việt Lâm, bởi vì ngoại trừ phối hợp với anh để xây dựng thân phận và hình tượng ra cô dường như không phải làm gì cả.
Cho đến bây giờ, trong cuộc hôn nhân này, cô mới là người được lợi nhiều hơn.
Bên phía Lâm Thành, kể từ lúc Tần Quyết nằm viện đã không còn động tĩnh gì, ngay cả dự án hợp tác y tế trước kia phát triển khá tốt cũng bị gác lại.
Mặc dù Nguyễn Chỉ Âm không muốn thừa nhận nhưng quả thật là hành động vứt bỏ quan hệ của Tần Quyết gần đây đã khiến cho Lâm Thành không thể không thu lại một số hành động. Mặc dù không muốn nhìn thấy dự án Bắc thanh được thuận lợi đẩy mạnh đến vậy nhưng ông ta vẫn thận trọng không động chân trong thời gian này.
Chỉ là Nguyễn Chỉ Âm càng chán ghét Tần Quyết hơn, cô thật sự không muốn bị động tiếp nhận sự ''trợ giúp'' của hắn.
Trong phòng họp, Nguyễn Chỉ Âm đang cùng người phụ trách của Lâm Hằng thống nhất các vấn đề trong hợp đồng.
'' Phó tổng Nguyễn, ngài còn có điều khoản nào khác muốn bổ sung không?''
Người được Lâm Hằng phái tới trao đổi với nguyễn thị là Trọng Nghi giám đốc bộ phận khai phát. Vốn tưởng là người bên đầu tư thì vị giám đốc này hẳn sẽ rất kiểu cách trong việc thúc đẩy công việc, nhưng sự thật chứng minh lối suy nghĩ của cô đã sai, đối phương cực kỳ dễ nói chuyện, lại có phần kính trọng cô.
Nguyễn Chỉ Âm nhớ lại lúc ban đầu cô giành lấy dự án Bắc Thành từ trong tay vị giám đốc này mà cảm thấy ngại.
Nguyễn Chỉ Âm xem sơ qua hợp đồng, nâng mắt nhìn đối phương: "Chi tiết cần bổ sung Hạng Bân trước đó đã thêm xong rồi, đợi lát nữa kiểm tra xác nhận xong, ngày mai tôi sẽ tự mình qua ký hợp đồng.''
" Được'' Trọng Nghi mỉm cười đáp lời, chần chờ một lát, lại thăm dò hỏi:
''Chuyện cắt băng khởi công ngài có muốn trực tiếp bàn với Trình tổng không?''
Nguyễn Chỉ Âm nghe vậy ngẩn người ra, đây là lần đầu tiên có người biểu đạt thẳng mối quan hệ cá nhân của cô và Trình Việt Lâm. Mấy ngày nay, mặc dù Trình Việt Lâm có vài lần ' khỏe ân ái ' trước đám người Tần Quyết nhưng Nguyễn Chỉ Âm hiểu rõ, bọn họ cũng không thật sự tin tưởng của cô với Trình Việt Lâm là vợ chồng có tình cảm bình thường.
Nhưng câu hỏi này của Trọng Nghi lại giúp cô nhận thức được một cách rõ ràng: Ở trong mắt không ít người, cô và Trình Việt Lâm quả thật đã là vợ chồng, có quan hệ thân mật nhất.
Cảm giác được điều đó quả thật có chút vi diệu.
Lúc học tập ở nước ngoài, cô cũng thuê phòng sống cùng bạn, nhưng Trình Việt Lâm lại không giống những người bạn chung phòng đó.
Mặc dù hai người cùng nhau sống dưới một mái hiên, cuộc sống cũng ngày càng tự nhiên, nhưng lại không phải là bạn cùng phòng bình thường.
Nguyễn Chỉ Âm đè xuống điểm khác thường này, thoáng nhìn ánh mắt của Trọng Nghi, cô thản nhiên nở nụ cười, gật gật đầu:
'' Ừ, tôi sẽ nói với anh ấy.''
Giấy phép quy hoạch của Chính phủ đã có, kế hoạch chi tiết của bộ phận lập kế hoạch cũng đã hoàn thành, sắp tới dự án sẽ bắt đầu khởi công.
Mặc dù công việc tiếp theo sẽ có người bên dưới phụ trách, nhưng chuyện cắt băng khởi công, quả thật cần Trình Việt Lâm tham dự.
--
''Sếp, Xích mích của Lâm Triết và phu nhân ........Đại khái là những chuyện này.''
Trong văn phòng tổng tài, Bạch Bác vừa báo cáo xong chuyện Trình Việt Lâm giao cậu đi điều tra trước đó, sau đó thầm đổ mồ hôi thay cho Lâm Triết.
Mắt thấy Trình Việt Lâm cau mày, sắc mặt ngày càng khó coi, Bạch Bác hơi do dự, nói:'' Tuy rằng người Lâm gia có tâm tư đen tối, nhưng hình như cũng là phu nhân dạy cho Lâm Triết một bài học, sau này Lâm Triết vẫn luôn trốn phu nhân."
Người nhà Lâm gia thật sự tham lam, không biết cái gọi là liêm sỹ, con gái nhà người ta vừa quay về nhà lại có thể có ý định để Lâm Triết tiếp cận Nguyễn Chỉ Âm, tính toán cưới người ta.
Đây không phải là đụng vào họng súng của boss sao?
Ngón tay thon dài của Trình Việt Lâm gõ nhẹ trên mặt bàn, giọng nói như băng lạnh:
'' Mang những chuyện quấy rối này của Lâm Triết truyền ra ngoài, đừng quên thêm một số thân phận cho hắn.''
Trong ngôn ngữ lẫn ánh mắt đều lộ rõ sự lạnh lẽo.
Bạch Bác hiểu ý trong nháy mắt, tuy rằng Trình Việt Lâm không muốn gây ảnh hưởng đến phu nhân nhưng lại muốn cho Lâm Triết thân bại danh liệt.
Bạch Bác nhìn xa trông rộng thấy tâm tình của ông chủ hình như cũng không tồi, cậu như trút được gánh nặng, cuối cùng xoay người ra khỏi văn phòng.
Cậu đi rồi, Trình Việt Lâm day day ấn đường, khẽ cười một tiếng, phải một lúc lâu sau mới xóa sạch những suy nghĩ lung tung kia ra khỏi đầu.
Trong lúc anh muốn xem tệp hợp đồng của Trọng Nghi trình lêm thì di động trên bàn vang lên -- Bèn vươn tay nhận điện thoại.
Giọng nói của cảnh sát Diệp mang theo niềm vui lan tỏa:
'' Trình tổng, trợ lý của cha anh năm đó đã quay về Lam Kiều tự thú.''
--
Trình Việt Lâm sau khi nhận điện thoại của cảnh sát Diệp thì nhận tiếp điện thoại của ông cụ Nguyễn, một mình anh về nhà cũ, gặp Qúy Dịch Quân cũng vừa đến thăm ông cụ, đang chuẩn bị rời đi.
Hai người đối mặt, Qúy Dịch Quân mỉm cười chào hỏi:
'' Trình tổng đã lâu không gặp.''
"Quý tiên sinh." Trình Việt Lâm khẽ gật đầu, nhưng không giống gọi '' chú nhỏ'' như bình thường.
Qúy Dịch Quân cũng không để ý, gật đầu đáp nhẹ một tiếng, nói:'' Chú Nguyễn vẫn đang chờ cậu, tôi đi trước.''
Nói xong, đi về hướng cửa ra vào.
Vừa tới cửa, anh trầm mặc quay đầu lại, đúng lúc thấy hình dáng Trình Việt Lâm vừa biến mất ở khúc cua trên cầu thang.
Qúy Dịch Quân nhớ lại lần đầu tiên gặp Trình Việt Lâm lúc tám năm trước, khi đó Trình Việt Lâm còn là một cậu thiếu niên chưa lớn, trực tiếp mang tư liệu của đám người Dương Tuyết giao cho anh, sau đó lập tức bước đi.
Vòng vòng vo vo, cũng coi được đền bù như mong muốn.
Lúc Nguyễn Chỉ Âm trở về biệt thự, phòng khách to như vậy lại tối thui không có ánh sáng.
Cô lập tức bật đèn, nhíu mày, ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt trong không khí.
Tầm mắt dừng lại trên người đàn ông trong phòng khách, Nguyễn Chỉ Âm dừng một chút, mở miệng nói:
" Trình Việt Lâm, sao anh không bật đèn?''
Đối phương lặng thinh ngồi trên sô pha, ánh mắt thờ ơ, gạt tàn trên bàn trà có mấy cái tàn thuốc.
Trình Việt Lâm không nói gì, cô nhạy bén phát hiện cảm xúc của anh rất âm u.
Nguyễn Chỉ Âm đứng dậy đi đến trước mặt anh, mở miệng hỏi:
'' Anh sao vậy?''
Trình Việt Lâm khôi phục tinh thần, chậm rãi đối mặt với cô, sau đó cười thành tiếng, uể oải lắc đầu:
''À, Không có gì, hút mấy điếu thuốc thôi.''
Lúc ra ngoài, Nguyễn Chỉ Âm nói tan ca muốn cùng Cố Lâm Lang đi dạo phố mua ít đồ, anh không ngờ cô lại về sớm đến vậy.
Nguyễn Chỉ Âm nhìn dáng vẻ không sao cả của anh, thở dài nói: ''Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe đó, sau này vẫn nên ít hút lại.''
Bạn đang đọc bộ truyện Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi tại truyen35.shop
Nguyễn Chỉ Âm chú ý tới nó thật ra là bởi vì nó quá mức bình thường khi nằm trong đám trang sức châu báu nổi bật này.
Mặt khác, các món trang sức khác vừa nhìn là biết là từ những buổi đấu giá chụp lại chỉ có chiếc vòng tay này là không phải.
Vậy thì, sao Trình Việt Lâm lại để một chiếc lắc tay đặt trong két an toàn?
Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, phía sau đã truyền đến tiếng động.
'' Chọn xong chưa?''
Trình Việt Lâm một tay đút túi quần đứng dựa vào cạnh cửa, tầm mắtdừng chỗ vòng tay trên tay Nguyễn Chỉ Âm, nhướng mày thản nhiên nói:
" Nguyễn Anh Anh, đừng nói cô muốn chọn cái này nha?''
" Cái đó, cô không thể chọn''
Âm cuối trong lời nói hơi lên cao, ngữ điệu thảnh thơi.
" Vì sao?'' cô không nghĩ ngợi nhiều, miệng nhanh hơn não đã hỏi thành câu.
Sau khi bình tĩnh lại, đang lúc muốn giải thích tại sao cô muốn chọn vòng tay này, thì Trình Việt Lâm đã khoanh tay từ từ bước tới.
Vóc người anh cao, trên cao nhìn xuống đối mặt với cô, ánh mắt thâm thúy nói :'' Em nói xem?''
Nguyễn Chỉ Âm hơi động đậy lông mày, mím môi rồi nói:
'' Là vì có ý nghĩa đặt biệt?''
Bằng không anh cũng không mang một cái vòng tay bình thường như vậy cất trong két an toàn, còn cố ý để riêng ra một vị trí.
Trình Việt Lâm nhếch môi, khẽ cười một tiếng, đôi mắt thâm trầm nhìn cô, hờ hững mở miệng nói :'' Vừa rồi em nói hồi trung học tôi không có yêu sớm, thật ra cũng nói sai rồi --"
Ánh mắt anh do dự một lát, lại nhớ đến chuyện hôm nay cùng ông cụ Nguyễn đề cập.
Anh nhíu mày, cất giọng trầm thấp đều đều nói :
'' Vòng tay này, là của mối tình đầu để lại cho tôi đấy, không thể cho em như vậy đâu.''
Lời của tác giả:
Bạn Trình: Giỏi thật, Năm đó tôi chạy theo tên trộm gần hai con phố đó .
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi, truyện Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi , đọc truyện Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi full , Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi full , Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn Rồi chương mới