Sau khi nguy cơ được giải trừ, đoàn người Cẩm y vệ cùng thương lượng, bàn bạc với nhóm thân vệ của Quận chúa.
Ở phủ Giang Châu, Quảng Bình vương phủ lớn nhất, Trường Nhạc quận chúa lại là nhân vật có được thánh sủng, thân vệ của nàng đương nhiên cũng khó nói chuyện hơn những kẻ khác.
Nhưng Cẩm y vệ là "Hoàng đế Cấm Binh", chỉ chịu sự chỉ đạo trực tiếp từ bệ hạ, cũng là cánh tay phải của người, phạm vi hoạt động bao quát toàn bộ triều đình. Quyền thế rất lớn, chuyên xử lý các việc trong tối của hoàng đế, trừ việc giám thị bách quan, hoàng tộc, tất nhiên còn kiêm nhiệm cả việc tra án, thẩm vấn, truy vết trọng phạm triều đình. Những người này hành động xuất quỷ nhập thần, thủ đoạn máu lạnh, dù là người của Quảng Bình Vương phủ cũng không dám dây vào.
Ngoại trừ Trường Nhạc quận chúa.
Sau khi quận chúa được cứu, Linh Tê, Linh Bích vội vã chạy tới, chỉ dăm ba câu 2 cô thị nữ đã giải thích rõ ràng từ đầu đến đuôi sự tình: Cẩm y vệ đang đuổi giết đào phạm, mà đào phạm này lại mưu đồ bắt quận chúa làm con tin, ép đối phương muốn ném chuột lại sợ vỡ bình, ai ngờ tính trước tính sau vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị tóm sống.
Lưu Linh nghe 2 tì nữ nhà mình khua chân múa tay kể chuyện, ánh mắt thâm thúy đầy ý tứ nhìn chàng thanh niên đứng cách đó mấy bước chân.
Thân hình chàng ta cao gầy, vai rộng, eo thon, tay vịn Tú Xuân Đao bên hông, một thân quan phục sáng sủa, vừa vặn. Chỉ cần bóng lưng thôi, đã khiến người khác mơ màng.
Mặt mày đoan chính, đôi con ngươi sạch sẽ, có dáng dấp của một kẻ lưu lạc, nay đây mai đó.
Nàng nhớ rõ vết sẹo ở khóe mắt chàng ta, giống một giọt lệ, không tục tằn, thô kệch, ngược lại càng khiến dung nhan chàng thêm mị hoặc, cuốn hút.
Mây đen cuồn cuộn từ chân trời chậm rãi kéo đến, trong làn gió dìu dịu, Lưu Linh ung dung đi qua.
So với nữ tử chiều cao của nàng không tính là thấp, nhưng lúc đứng song song với chàng, Lưu Linh vẫn thấp hơn chàng nửa cái đầu. Chiều cao hai người chênh lệch vừa vặn như vậy, lúc nói chuyện cũng không cảm thấy quá mệt mỏi. Lưu Linh yên lặng đánh giá “sự xứng đôi vừa lứa” của hai người, tâm tình đột nhiên không tệ.
Nhưng mà nàng đứng hồi lâu, cái người “xứng đôi vừa lứa” kia vẫn luôn chăm chú nhìn về phía đám thuộc hạ đang bận rộn xử lý công việc đằng trước, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của nàng.
Lưu Linh đột ngột mở miệng, “Vừa rồi lúc huynh cứu ta, tựa như thần tiên hạ phàm, oai hùng, phóng khoáng, khiến người say mê. Huynh có từng suy nghĩ, đến việc như là: ‘Ân cứu mạng lớn lao chỉ đành lấy thân báo đáp’ chưa?”
“Câu đầu tiên quận chúa nói với ta là ‘Cút’. Nam nhân kia rõ ràng không quay lại nhìn nàng nhưng xem vẻ hoàn toàn nghe rõ lời Lưu Linh, còn có thể chuẩn xác đối đáp với nàng. Âm sắc của chàng trầm ấm, khẽ chạm đến đáy lòng Lưu Linh, khiến tim nàng thoáng tê dại.
Tên này quả nhiên khó trị như nàng dự đoán, nhưng đây lại là điều nàng cần nhất lúc này. Lưu Linh nheo mắt, bắt đầu lên giọng làm khó người ---
“Dù sao huynh cũng đã cứu ta, ta vẫn nên cảm ơn Thẩm đại nhân đàng hoàng.”
“Không cần.”
“Ta và Thẩm đại nhân thật sự có duyên, gặp nhau tại đây, muốn chuẩn bị yến tiệc tạ ơn đại nhân…”
“Không cần.”
“Thẩm đại nhân thân mang công vụ, chắc chắn cần về Nghiệp Kinh báo cáo bề trên. Vừa hay ta cũng muốn đến Nghiệp Kinh, chẳng bằng cùng đồng hành…”
“Không cần.”
“Vậy đành nói lời từ biệt.”
“…”
“Sao không nói ‘không cần’ nữa?”
“…”
Màn mây đen vần vũ càng lúc càng kéo đến dày hơn, như thể sắp trút 1 cơn đại hồng thủy xuống nhân gian, Lưu Linh cảm thấy hơi lạnh, tiến đến kề sát chàng. Hành động của nàng quá tự nhiên, chàng cúi đầu lườm nàng một cái, không nói gì thêm nữa.
“Lần trước gặp mặt đã khiến huynh không thoải mái ư?” Nàng hỏi.
Chàng không chịu thừa nhận, điều này chứng minh cái gì?
Lưu Linh bừng tỉnh đại ngộ: “Thẩm đại nhân mang theo nhiệm vụ cơ mật, sợ liên lụy ta? Cho nên mới không chịu nhận nhau? Thẩm đại nhân, huynh thật là một người biết quan tâm, chăm sóc người khác đấy.”
“…” Thẩm Yến đanh mặt, chậm rãi rũ mi, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau nửa tấc, chàng cười như không cười cùng Lưu Linh đấu mắt.
Lưu Linh theo bản năng lùi về sau một bước, ánh mắt không kiêng dè gì đánh giá chàng một lượt từ đầu đến chân, lạnh nhạt tung ra một câu: “Xưa nay ta có chứng mất ngủ, nhưng từ khi có lệnh bài của Thẩm đại nhân, cảm thấy như huynh luôn bên cạnh bầu bạn, đêm nào cũng ngủ rất ngon.”
Thẩm Yến không đáp, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, tĩnh mịch mà lạnh lẽo, mang theo sự áp bách như núi, sát phạt đâm thẳng về phía đối phương. Thiếu nữ đối diện chàng xinh đẹp, rạng rỡ như mùa xuân, trước cái nhìn ảm đạm, băng giá của chàng, sắc mặt không hề có chút biến hóa nào, vẫn cao quý, lạnh lùng, đẹp đẽ đến chói mắt. Nàng thản nhiên nhìn lại, cái nhìn khiêu khích, ngang ngược, còn mang theo sự ái muội không nói thành lời.
Lưu Linh nói mát: “Muốn đánh ta? Huynh không dám.”
Thần sắc chàng vẫn lãnh đạm như cũ.
Ánh mắt nàng nhàn nhạt, nhìn thẳng đối phương, giọng điệu châm chọc, “Không muốn gặp ta? Sao có thể.”
Thẩm Yến mở miệng, “Yêu Bài của ta đâu?”
Đôi mắt bình thản của Lưu Linh thoáng xao động, ý cười linh động, nàng bước vài bước tới gần chàng. Khoảng cách giữa 2 người gần đến nỗi nàng có thể ngửi được mùi hương thanh lãnh trên người đối phương.
Nàng hơi rướn người, tùy ý, vô lại hít vào, không thèm để ý đến khuôn mặt lạnh như ướp băng của chàng. Ánh mắt Lưu Linh lãnh đạm, ngửa đầu trêu chọc: “Thẩm Yến, rốt cục huynh cũng phải thừa nhận đã mặt ta? Yêu bài của huynh chẳng phải chỉ là một đống phế liệu thôi sao, cũng chẳng có tác dụng gì.”
Thẩm Yến cúi đầu nhìn nàng, hơi thở như lan của thiếu nữ này phảng phất trong ngực chàng, hương thơm triền miên, quất quýt, có sự mềm mại, yểu điệu đặc trưng của những cô gái Giang Nam. Thấy được sự đắc ý trong mắt nàng, Thẩm Yên ung dung đáp: “Không phải ta không nhận ra người, mà là ta không muốn nhận.”
“… Yêu Bài của huynh vẫn đang nằm trong tay ta!” Cho nên nói chuyện với ta khách khí một chút.
“Vì không muốn dính dáng gì đến người, cho nên cả yêu bài ta cũng không cần.” Thẩm Yến thẳng thắn đáp.
Nháy mắt sắc mặt Lưu Linh trở nên khó coi, ánh lửa trong mắt đâm thẳng về phía người kia, hận không thể nghiền xương chàng thành tro. Dưới sự đả kích liên tục của Thẩm Yến, Trường Nhạc quận chúa mất hứng thú bám lấy chàng nhận thân, tức giận xoay người đi.
Đùa cái kiểu gì thế.
Thẩm Yên nhìn chằm chằm bóng lưng nàng trong giây lát, thoáng nhíu mày, nhớ đến lời vừa rồi của nàng ---- “Muốn đánh ta? Huynh không dám.”
Chàng quả thật sẽ không đánh một quận chúa, nhất là cô quận chúa này không những vô cùng phiền phức còn có được sự sủng ái của bệ hạ. Chàng không muốn tự rước thêm rắc rối.
“Không muốn gặp ta? Sao có thể.”
Trước kia chàng cho rằng có gặp vị quận chúa này hay không không quan trọng, vì nàng ta chẳng ảnh hưởng gì đến mình. Nhưng hiện tại, xem ra, Lưu Linh thật là một mối phiền toái đau đầu.
Cho dù Lưu Linh không chủ động chào hỏi chàng, Thẩm Yến cũng không quên được thiếu nữ này. Nàng không sợ trời, không sợ đất, tác phong ngông cuồng, thực sự để lại trong tâm trí người khác ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Lần này Thẩm Yến có nhiệm vụ quan trọng trong người, sự vụ cơ mật chàng sẽ không quang minh chính đại mặc phi ngư phục, nghênh ngang đi trên đường. Chàng vừa đến Giang Châu, ngay cả việc chào hỏi thế lực lớn nhất phủ Giang Châu - Quảng Bình vương chàng cũng chẳng có hứng thú. Còn Lưu Linh thân là quận chúa, được nuôi dưỡng cẩn thận trong khuê phòng, quen thói tự do tự tại cậy quyền cậy thế làm đủ trò bên trong vương phủ, xem chừng là một quận chúa phách lối, hống hách.
Hai kẻ như bọn họ, vốn không thể dễ dàng chạm mặt.
- ------------------
Ngày đó Lưu Linh vừa bước qua tuổi 16, cũng là lần trải qua một sinh nhật không vui nhất kể từ khi sinh ra đến giờ. Hôm ấy phát sinh rất nhiều chuyện, khiến tâm tình nàng buồn bã, ủ dột đến tột cùng.
Trường Nhạc quận chúa là nữ tử không kiêng nể ai, tác phong làm việc ngông cuồng, phách lối, cho nên cách đón sinh nhật cũng không giống những cô nương khác, vào sinh nhật 16 tuổi, nàng quyết định sẽ đến tiểu quan quán chơi. Mặc dù đám thủ hạ cảm thấy không ổn, nhưng nhìn dáng vẻ u ám, lạnh lẽo của quận chúa lại chẳng dám lên tiếng khuyên can.
(*)Tiểu quan quán (小倌馆): giống thanh lâu, là nơi các trai bao ở. So với kỹ nữ thì tiểu quan (trai bao ngày xưa) có địa vị kém hơn rất nhiều.
Trên đài ca cơ say múa, rèm lụa, tơ vàng, giường mềm, rèm che tinh xảo phất phơ rủ xuống.
Lưu Linh say đến mức đầu chóng mắt hoa, phải cho người dìu vào phòng, miệng còn không ngừng kêu la: “Cho đầu bài nổi tiếng nhất của các người đến đây.”
“Vâng vâng vâng, cô nương, ngài đợi một chút.” Thiếu niên dìu nàng vào phòng thấp giọng nói.
Cả người Lưu Linh đổ xuống đệm, đầu óc choáng váng, nửa tỉnh nửa mơ, uể oải mở mắt. Nhìn thấy bên giường một thiếu niên thân hình đẹp đẽ, trên người chỉ mặc duy nhất một bộ trung y mỏng manh. Trong lúc mơ hồ, nàng không nhìn rõ sắc mặt khó coi của người kia, chỉ cảm thấy đôi mắt tỏa sáng. Chàng ta rất đẹp, cả người tựa như có ánh sáng, nàng muốn bắt lấy, xem xem.
Quần áo trong rộng rãi, làn da thiếu niên kia mịn như lớp men sứ cao cấp, lông mi rậm cụp xuống, đuôi mắt rất dài. Trong đáy mắt ấy như có ánh lửa chập chờn, lưu động, thanh thuần, đẹp đẽ hệt vệt nắng ấm chiếu lên biển tuyết trắng giữa ngày đông.
Lưu Linh thầm cảm thán trong lòng: Không ngờ Tiểu quan quán nhỏ bé này lại có chất lượng dịch vụ hảo hạng như vậy, ai ngờ nhan sắc tiểu quan chỗ này kinh diễm đến thế. Vốn chỉ định nhìn qua cho biết, nào ngờ nhìn rồi lại muốn có được hắn ta.
Nàng lung la lung lay bổ nhào tới, đối phương giống như sợ nàng gây ra tiếng động lớn, đưa tay ra đỡ nàng. Chỉ 1 khắc này, một bàn tay nhanh chóng giơ lên chạm vào đuôi mắt chàng. Chàng cả kinh lùi lại. Thiếu nữ mắt hạnh xinh đẹp kia vẫn không buông tha, đuổi theo. Nàng ỷ vào việc mình say rượu, trực tiếp ôm chàng té nhào lên giường.
Thanh niên cắn răng, vết thương bị va chạm mạnh, chàng khẽ rên lên một tiếng đau đớn.
Lưu Linh cúi người sát lại, chuyên chú nhìn đôi mắt chàng. Đáy mắt nàng mơ hồ, nhuốm đầy bi thương và tiếc nuối, giọng nói dịu dàng, quyến luyến như đang tự tình: “Vết sẹo dưới khóe mắt ngươi rất giống một nốt ruồi lệ, ta rất thích.”
Đang lúc thi hành công vụ lại vướng phải nữ nhân phiền toái này. Hơn nữa tư thế của hai người hiện tại hết sức ám muội, khiến chàng cảm thấy chán ghét. Thẩm Yến nghiêng đầu, thiếu nữ nhẹ nhàng chạm ngón tay lên phần da thịt dưới khóe mắt chàng. Một xúc cảm mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua. Trong chớp mắt ấy, ánh nhìn chân thành, ngây thơ, cùng ôn nhu, quyến luyến vô bờ của nàng, khiến chàng thoáng ngẩn người.
Thường ngày dù trong công việc hay đời tư chàng đều sống rất thanh liêm, đúng mực, biết trước sau, nhưng chưa từng có ai khen vết sẹo kia.
Đúng lúc này, một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống bên khóe mắt chàng. Thẩm Yến ngạc nhiên, muốn nhổm người ngồi dậy, lại bị đối phương ôm ghì lấy cổ. Từ giọt lệ nóng hổi lặng lẽ thấm ướt ngực áo chàng. Không gian hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có hơi thở của hai người, cùng những giọt nước mắt thầm lặng rơi.
“Cô nương, chúng tôi mời công tử đầu bài nơi này đến đây cho ngài rồi, ngài muốn công tử tiến vào không?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói trong trẻo của thiếu niên.
Lưu Linh cứng đờ, mở to mắt nhìn xuống người phía dưới. Bả vai nàng bị bàn tay to thon dài của chàng giữ chặt, thanh niên dưới thân lạnh lẽo nói, “Bảo hắn đi đi, bằng không…”
Nháy mắt tỉnh cả rượu, Lưu Linh không những không sợ, còn cảm thấy có chút thú vị.
Nàng chống cằm nhàn nhạt nhìn đối phương, một lát sau mới phân phó người ngoài phòng lui xuống.
Gia nhân bên ngoài không rõ tình hình, được lệnh của khách nhân, cũng nhanh chóng rời đi.
Nam nhân dưới thân nhanh chóng nhổm dậy, đẩy nàng ra, đứng lên thay y phục.
Lưu Linh ngồi chéo sang một bên góc giường, bả vai hơi nghiêng, suối tóc dài toán loạn chảy từ bả vai xuống đệm, che đi một nửa khuôn mặt mỹ mạo của nàng.
Nàng bất động thanh sắc thưởng thức vẻ đẹp của người kia, thấy chàng thay băng gạc, lau vết thương be bét máu. Trên giường có một bộ quan phục bằng gấm màu xanh biếc, bên trên thêu hoa văn phi ngư. Một cây đao nhỏ tùy ý vứt bên cạnh, cùng một lệnh bài bằng ngà voi.
Lưu Linh là quận chúa cao quý nhất Quảng Bình Vương Phủ, hiểu biết không ít, vừa nhìn đã nhận ra thân phận của chàng ta ---- Cẩm Y Vệ, phẩm cấp có lẽ là Thiên Hộ.
Thiếu niên kia quay lưng về phía nàng thay quần áo, Lưu Linh vươn tay rút yêu bài bằng ngà voi cất vào trong tay áo. Đoán chừng chàng ta là Cẩm Y Vệ trên đường thực thi nhiệm vụ bị thương, thuận tiện chạy vào đây thay thuốc, vừa vặn đụng phải nàng.
Chàng chỉnh đốn xong y phục, lúc chuẩn bị rời đi, mới đưa mắt nhìn Lưu Linh, giống như đang suy nghĩ cách xử trí nàng. Lưu Linh ngoắc ngoắc tay, lạnh lùng nói: “Lại đây.”
“...” Thẩm Yến lạnh mặt nhìn cô nương ngồi trên giường, không ngờ thân phận đã bị bại lộ mà đối phương vẫn còn nghĩ đến thứ chuyện kia.
“Lề mề gì thế? Mau tới đây.” Lưu Linh đứng dậy, ánh mắt ngạo nghễ.
Nhưng người thiếu niên kia, nhoáng một cái đã biến mất như bốc hơi.
Đầu óc vẫn chưa hết choáng váng, Lưu Linh quay lại giường nằm nghỉ, thật lâu sau mới lôi Yêu Bài trong tay áo ra, nhìn kỹ một lượt, khóe miệng khẽ cong lên.
Thẩm Yến – Một trong 14 Thiên hộ của Cẩm y vệ… thú vị, thật thú vị.
Thiên hộ mặc phi ngư phục màu đỏ, chàng ta lại mặc áo màu xanh, rõ ràng tính tình khiêm tốn, không thích khoa trương, cũng chẳng muốn người khác biết thân phận của mình.
Đáng tiếc số chàng ta quá đen đủi, gặp đúng người con gái như Lưu Linh, muốn giấu cũng giấu không nổi.
…
“Quận chúa, Thẩm đại nhân gửi lời từ biệt chúng ta, nói có việc phải đi trước.” Lưu Linh đang đắm chìm trong hồi ức ngày đó, chợt nghe thị nữ báo lại.
“Theo hắn đi.”
“Vì sao ạ?”
“Có lẽ ta đã yêu mất rồi.” Lưu Linh chân thành đáp.
Linh Tê và Linh Bích đồng loạt rơi vào trầm mặc, nhịn thật lâu cuối cùng vẫn dùng hết dũng khí, nhỏ giọng nhắc nhở: “Quận chúa, ngài là người đã có vị hôn phu.”
Hôn phu????
Lưu Linh bật cười, giễu cợt đáp: “Đừng làm ta buồn cười.”
Hai thị nữ: “...”
- ----------------------
Tú Xuân Đao: Thời nhà Minh, "Tú Xuân Đao" thường dành cho những người có chức vụ nhất định trong lực lượng Cẩm Y Vệ. Nó không chỉ là vũ khí chiến đấu mà còn là biểu tượng cho sự mạnh mẽ, quân tử, lòng trung quân báo quốc của một đấng nam nhi trong thiên hạ.