Nhạc Phong quả nhiên đã đặt một bàn tiệc lớn, gà vịt thịt cá, phàm là món gì vơ vét được ở Cổ Thành là bày hết lên bàn, rất có cảm giác sư ít cháo nhiều.
Quý Đường Đường muốn đưa tiền cho Nhạc Phong, anh lại không lấy: “Nghèo trong nhà khá ra đường, cô ở bên ngoài, giữ lại để dùng đi thì hơn.”
Quý Đường Đường không đồng ý: “Nhạc Phong, tôi đủ tiền để dùng.”
Nhạc Phong cười cười: “Cô có thể có được bao nhiêu? Cũng chỉ có một chút cha mẹ cô để lại cho thôi, nếu cô là triệu phú thật thì đã ra vào xe hơi khách sạn năm sao rồi đúng không? Miệng ăn núi lở như cô, chỉ có ra mà không có vào, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy đi.”
Anh đã nói vậy, từ chối tiếp lại có vẻ khách khí quá, Quý Đường Đường đành phải cất tiền đi: “Nghe anh nói như thể tôi đáng thương lắm ấy, cứ như là sắp tới tôi sắp phải đi xin ăn khắp phố vậy.”
Đến giờ cơm tối, Mao Ca bảo Tiểu Mễ và Thạch Đầu đóng cửa khách sạn, mọi người cùng nhau ngồi xung quanh cái bàn, chỉ có Thần Côn ôm một suất cho gia đình ngồi ở một cái bàn nhỏ ở tít xa — xem ra, trải qua đàm phán vượt mọi khó khăn gian khổ, Thần Côn cuối cùng cũng được hưởng phúc lợi ăn suất ăn gia đình, nhưng đồng thời cũng bị Mao Ca trả đũa: chỉ được phép ngồi bàn nhỏ, không cho ngồi vào chỗ.
Nhưng điều này cũng chẳng làm ảnh hưởng đến tâm trạng tươi đẹp của Thần Côn, anh ta dương dương đắc ý vừa bóp sốt cà chua ra vừa cất cao giọng hát: “Cánh gà nướng, tôi thích ăn, tôi thích ăn nha, cánh gà nướng….”
So với sự vui vẻ một mình của anh ta thì bên này tuy nhiều người nhưng không khí lại nặng nề, Nhạc Phong cũng không nhắc đến lý do thực sự mở bàn tiệc rượu này, chỉ nói là vì chuyện của Thập Tam Nhạn mà đợt này tất cả mọi người đều chịu không ít khổ cực bỏ không ít sức, mở tiệc rượu, coi như là khao.
Đây thực sự là một khúc dạo đầu thương cảm, Tiểu Mễ không kìm được đầu tiên, vừa chạm cốc nước mắt đã lã chã rơi xuống, Thạch Đầu lấy tay dụi mắt, hỏi Mao Ca: “Bà chủ đã mất rồi, khách sạn này chắc cũng không mở nữa đúng không ạ?”
Mao Ca gật đầu: “Cái nhà này là Nhạn Tử thuê, hợp đồng còn một tháng nữa, sau này anh cũng không ký tiếp hộ cô ấy nữa, Phong Nguyệt này làm đến đây thôi, hai đứa cũng đừng lo, anh và Phong Tử đã bàn rồi, gửi các em thêm mấy tháng tiền lương, các em tuổi còn trẻ, kiểu gì chẳng tìm được nơi để làm.”
Sau đó lại quay đầu nhìn Nhạc Phong: “Đồ của Nhạn Tử bọn anh đã thu dọn rồi, cô ấy chẳng còn ai, chú chọn mấy thứ giữ lại làm kỷ niệm, còn lại, xem Tiểu Mễ với Thạch Đầu có cần hay không.”
Đề tài này càng nói càng khiến người ta khó chịu, Quý Đường Đường chợt nhớ đến khúc Chim bay về rừng trong Hồng Lâu Mộng, trong đó có câu: Như chim khi đã hết mồi, Bay về rừng thẳm đậu nơi yên lành.
Không lâu nữa, cái khách sạn tên Phong Nguyệt này sẽ chẳng còn tồn tại, những người đã từng làm ở đây, từng đặt chân đến đây như Nhạc Phong, Mao Ca, và cả mình nữa, còn có tất cả những câu chuyện đã xảy ra ở Phong Nguyệt, sẽ như những hạt cát bị một cơn gió lớn thổi đi, không biết sẽ bị cuốn về đâu.
Bay về rừng thẳm đậu nơi yên lành…
Mao Ca châm rượu cho từng người một: “Chén này kính Nhạn Tử, Nhạn Tử mới chưa đầy ba mươi, đời này chịu khổ thì nhiều, hưởng phúc thì ít, kiếp này tiếc nuối nhất là không gặp được một người đàn ông tốt. Kiếp sau đi đầu thai tử tế, đi đúng đường, tìm một người đàn ông tốt, hai vợ chồng hòa thuận mỹ mãn, nào, cạn.”
Tất cả đều nâng chén, rượu trắng vào miệng đắng chát, Tiểu Mễ bị sặc đầu tiên, Nhạc Phong nhìn Tiểu Mễ nói một câu: “Con gái uống ít thôi.”
Tiểu Mễ cố chấp lắc đầu: “Chị Nhạn Tử đối xử với em tốt vô cùng, chén rượu này không thể không uống hết.”
Quý Đường Đường ngồi bên cạnh, trầm mặc mím môi nhấp rượu trong chén, đề tài trên bàn rượu chẳng hề liên quan đến cô, cô giống như một kẻ ngoài cuộc đi ngang — nhưng như vậy cũng tốt, không ai ép cô uống rượu, cô lẳng lặng nghe Nhạc Phong và Mao Ca kể chuyện của Thập Tam Nhạn, lần đầu tiên biết được thì ra là khi còn trẻ Thập Tam Nhạn lỡ bước, một mình lén đến phòng khám dởm phá thai, tổn thương đến cơ thể, từ đó không thể sinh con, người nhà không tha thứ cho chị ta, còn trẻ mà chị ta đã bắt đầu lưu lạc, bữa đói bữa no, đã từng vì kế sinh nhai mà đi theo một gã tồi tệ khá nhiều năm, gã đó sau lại bán chị ta cho một lão thủ lĩnh xã hội đen ở Tương Tây, Diêm Lão Thất.
Khi ấy, Nhạc Phong mới quen đám Mao Ca chưa lâu, đi theo Đầu Trọc tự lái xe cùng nhau đến Tương Tây, tối đến đốt lửa nhắm rượu giữa đất hoang, uống xong thì quay về lều, mới phát hiện ra trong lều của mình có một cô gái đang trốn.
Thập Tam Nhạn quỳ xuống trước mặt Nhạc Phong, chảy nước mắt cầu xin anh cứu mình, lúc đó Nhạc Phong cũng chẳng còn cách nào khác, ra ngoài tìm đám Mao Ca bàn bạc, còn chưa bàn xong, Diêm Lão Thất đã dẫn người dắt chó đuổi tới, chẳng mất bao nhiêu công sức đã lôi được Thập Tam Nhạn ra ngoài.
Diêm Lão Thất là một gã cẩn thận, thấy Nhạc Phong là dân nơi khác, sợ bọn họ có lai lịch lớn, chỉ chửi mắng mấy câu rồi quay qua lôi Thập Tam Nhạn ra để xả giận, ngay trước mặt Nhạc Phong, bọn chúng cầm gậy quật vào cánh tay Thập Tam Nhạn, rất mạnh tay, một gậy đập xuống lập tức đánh gãy tay Thập Tam Nhạn.
Thập Tam Nhạn cũng kiên cường, bị đánh gãy tay cũng không khóc chẳng kêu, cắn đến nát cả môi ra, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Phong, nắm đấm của Nhạc Phong cứ siết chặt rồi lại siết chặt, rốt cuộc nhịn không được, một cước đạp bay Diêm Lão Thất.
Kể đến đây, Mao Ca nhìn Nhạc Phong cười: “Nhạn Tử cũng biết nhìn người thật đấy, sao cô ấy biết chú sẽ mềm lòng nhỉ? Nói thật, lúc ấy cô ấy mà cầu xin anh hay là Đầu Trọc thì chưa chắc bọn anh đã giúp.”
Nhạc Phong kính Mao Ca một chén rượu: “Lúc đó em xúc động, liên lụy đến các anh, Đầu Trọc bị chó cắn một cái mà còn giúp em một mất một còn với đám người của Diêm Lão Thất kia, có điều sau đó phải đến ba tháng trời không để ý đến em.”
Tiểu Mễ và Thạch Đầu lần đầu tiên được nghe câu chuyện này, hoàn toàn không ngờ tới bà chủ bình thường quyến rũ muôn vẻ mà lại có một câu chuyện cũ chua xót như vậy, Thạch Đầu hỏi Nhạc Phong: “Anh Phong Tử, vậy sau đó thì sao, Diêm Lão Thất không tìm anh gây phiền phức ư?”
Mao Ca cười phá lên: “Sao không tìm, nó đánh Diêm Lão Thất ngay trước mặt thuộc hạ của người ta, còn mang đàn bà của người ta chạy mất, nếu là cậu, cậu có nhịn được cơn tức này không? Hơn nữa đều là người lăn lộn bên ngoài, bảy nhờ tám cậy, muốn tìm được Phong Tử rất dễ dàng, Diêm Lão Thất sau đó lại tìm người nhắn cho Phong Tử, hoặc là giao người, hoặc là giao tiền, mở miệng đã đòi năm vạn, sau đó lại có người ở giữa nói giúp, Phong Tử chi một vạn, đúng không?”
Nhạc Phong cười nhạt: “Chuyện lâu quá rồi.”
Mao Ca than thở: “Chẳng trách Nhạn Tử lại thích chú, chú đã làm không ít chuyện vì cô ấy.”
Cứ thế vừa uống vừa tán gẫu, Tiểu Mễ có chút say trước, ngay sau đó là Thạch Đầu, mê mê man man nằm sấp xuống bàn ngủ thiếp đi, Mao Ca bắt đầu nói lắp bắp, mắt thấy chỉ kém chút nữa là ngã gục, Thần Côn vẫn ngứa ngáy từ nãy đến giờ, xách chai Coca chạy sang đòi chạm cốc với Quý Đường Đường: “Tiểu Đường Tử, anh có thể phỏng vấn riêng em được không?”
Quý Đường Đường cười: “Anh muốn phỏng gì đây?”
“Chuyện bị ma nhập vào người ấy.” Thần Côn cười cười lấy lòng, “Em là người đầu tiên trải qua, anh đã sớm muốn tìm em phỏng vấn rồi, chẳng qua là không tìm được em thôi, nói với lão Mao tử, anh ta lại mắng anh nhiều chuyện, vất vả lắm mới chờ được anh ta uống say, Tiểu Đường Tử, làm phỏng vấn được không? Anh sẽ viết em vào sách của anh, viết hẳn một chương lớn.”
Quý Đường Đường không nói lời nào, vươn tay cầm lấy một chai rượu trắng đã bật nắp trên bàn, như khiêu khích đặt trước mặt Thần Côn, mặt của Mao Ca đỏ như tôm luộc, nhìn Thần Côn cười hê hê không ngừng.
“Anh anh anh… anh không uống được” Thần Côn nuốt nước miếng một cái, “Anh một chén đã ngã…”
“Vậy tùy anh,” Quý Đường Đường nhún nhún vai, “Vì nghiên cứu học thuật cũng phải trả giá cao một chút chứ, tự anh chọn đi.”
Đối với Thần Côn mà nói, nghiên cứu học thuật vĩnh viễn đứng hàng đầu, anh ta ôm lấy chai rượu ngửi ngửi, trước khi đổ vào bụng còn xác nhận với Quý Đường Đường một lần: “Phỏng vấn chứ?”
Quý Đường Đường cho anh ta một liều thuốc an thần: “Phỏng vấn.”
Thần Côn yên lòng, bèn ngửa đầu ừng ực bắt đầu uống, ừng ực được một nửa, phịch một tiếng đã đổ sầm xuống.
Quý Đường sợ hết hồn, “Một chén đã ngã” chỉ mới được nghe qua, cứ tưởng là cách nói khoa trương, hoàn toàn không ngờ tới lại có người lấy thân ra chứng minh, càng nghĩ càng thấy buồn cười, còn lo Thần Côn đang giả bộ, cúi người đẩy đẩy anh ta: “Này này, say thật à?”
Thần Côn không nhịn được ư ử hai tiếng, còn liếm liếm sốt cà cà chua dính bên mép.
Quý Đường Đường buồn cười, hỏi Nhạc Phong: “Tửu lượng của Thần Côn kém vậy thật à?”
Chờ nửa ngày, không thấy Nhạc Phong trả lời, quay đầu lại nhìn, bất giác sửng sốt.
Không biết từ lúc nào, Nhạc Phong cũng đã say.
Khung cảnh trước đó còn náo nhiệt như vậy mà giờ đã trở nên vắng lặng, Quý Đường Đường ngơ ngẩn nhìn Nhạc Phong, nghĩ thầm: cuối cùng vẫn là rạp dù có dài đến nghìn dặm, cũng không có bữa tiệc nào là không tàn.
————————————————————
Thật ra Nhạc Phong chưa say hẳn, đầu anh choáng váng, có chút khó chịu nên mới gối tay gục xuống, lúc Quý Đường Đường hỏi anh, anh nghe được nhưng không đáp lại cô ngay, chờ đến khi cơn khó chịu qua đi định mở miệng mới phát hiện xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chợt nhận ra: Đường Đường tưởng là mình say.
Lúc nghĩ như vậy, trong lòng có chút lạc lõng, lại có điểm thoải mái: như thế cũng tốt đúng không? Nếu không phải hai mặt nhìn nhau với cô ấy, biết nói gì đây? Những gì cần dặn dò cũng đã dặn rồi, không nên nói cũng đã nói nhảm rồi. Vậy cứ thế này đi, cô ấy đi rồi, tất cả sẽ kết thúc, cuộc sống sẽ quay lại quỹ đạo trước kia, cánh cửa dẫn đến máu tanh, quỷ quái và những chuyện không thể lý giải kia cũng sẽ hoàn toàn đóng lại trước mặt anh.
Anh nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng lên lầu, một lát sau lại là tiếng đi xuống, âm thanh nặng nề hơn rất nhiều, hẳn là cô ấy đã mang theo hành lý xuống, ngay sau đó, cô dừng lại trước mặt anh, dường như vẫn đang nhìn anh chăm chú.
Nhạc Phong chợt rất hy vọng Quý Đường Đường sẽ phát hiện ra anh đang giả bộ say.
Nhưng cô không hề, cuối cùng, cô chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Nhạc Phong, tôi đi đây.”
Chẳng qua chỉ là một câu nói rất bình thường, lại khiến cho nước mắt của anh chực trào ra, men rượu cuối cùng cũng dâng lên, huyệt Thái Dương giật giật đau nhức, anh nghe thấy tiếng đóng cửa.
Tiếng đóng cửa rất nhẹ, trái tim đột nhiên trống rỗng một khoảng, anh tiếp tục nằm, dường như cứ thế thì có thể thuyết phục được bản thân rằng mình thực sự đã say, đầu óc ngày càng tỉnh táo, có thể phân biệt được rõ ràng hơi thở của từng người, người nặng nề, người êm ái.
Nhưng không có cô ấy, cô ấy đã bước ra khỏi thế giới của họ.
Nhận ra được điều này, trong lòng ngột ngạt vô cùng khó chịu, Nhạc Phong chống bàn ngẩng đầu lên, thấy mấy cái chai còn sót rượu trên bàn, không chút nghĩ ngợi cầm một chai lên đổ vào chén, một chai không đủ đầy, lại lấy thêm một chai khác.
Mao Ca gọi anh từ phía đối diện: “Này.”
Nhạc Phong sợ hết hồn, anh ngẩn ra nhìn Mao Ca một lúc, chợt nổi cáu: “Anh giả vờ say à!”
Mao Ca rất bình tĩnh: “Không phải chú cũng thế hay sao.”
Nhạc Phong bị anh ta làm cho nghẹn lời, oán giận nhìn anh ta một lúc, đột nhiên cảm thấy người trước mặt đáng ghét vô cùng, anh đẩy chai rượu trước mặt ra: “Lười phải nói với anh, em đi ngủ đây.”
Vừa nói vừa đứng dậy bỏ đi, Mao Ca gọi anh từ phía sau: “Này, Phong Tử.”
Ngọn lửa trong lòng Nhạc Phong lại phừng phừng, muốn mượn cớ bốc ra ngoài: “Con em anh, lại sao nữa hả?”
“Chú không nỡ thật thì đi tiễn cô ấy đi, dù sao sau này cũng không gặp được nữa, tiễn một lúc cũng chẳng làm sao. Anh cũng chẳng biết cô bé này rốt cuộc đang làm cái gì, nhưng mà thoạt nhìn, cái kiểu sống trôi nổi khắp nơi này của con bé chắc sẽ còn tiếp tục lâu dài — đã trễ thế này rồi, đoạn đường ra trạm xe, cũng đừng để cô ấy phải đi một mình.”
Lồng ngực Nhạc Phong phập phồng kịch liệt, nhả ra mấy chữ qua kẽ răng: “Ông đây chẳng không nỡ gì hết!”
Mao Ca không để ý đến anh, đứng dậy dọn dẹp đống lộn xộn trên bàn, giữa tiếng chén đĩa va chạm, chậm rì rì nói một câu: “Cũng đâu phải đánh cược với ai, có nỡ hay không, tự chú biết, nếu không có luyến tiếc gì thì lên lầu ngủ đi, cáu cái gì.”
————————————————————
Quý Đường Đường vốn định đi thẳng đến trạm xe, nhưng bất tri bất giác lại bước đến cửa Hạ Thành.
Còn chưa đến nửa đêm, đúng là thời điểm làm ăn tốt nhất của quán bar, đèn đuốc sáng trưng, bóng người đong đưa, có tiếng nhạc chậm rãi bay ra, là bản nhạc nền bộ phim điện ảnh Proof of the men của Nhật Bản, khúc ca Mũ rơm.
Một khúc nhạc buồn bã, có rất nhiều vị khách trầm mặc thổn thức, nhưng lại không chút trở ngại đến những người khác mua say cuồng hoan, sự bi thương của bạn, trong cái nhìn của một số người khác, đơn giản chỉ như bụi bặm vụn vặt.
Diệp Liên Thành ngồi tựa vào bên cửa sổ, bên cạnh kề sát một cô gái trẻ tuổi có gương mặt xinh xắn.
Ánh mắt của Quý Đường Đường rơi vào hai cánh tay đang giao nhau của họ, kỳ lạ là, tâm trạng không hề có chút nhấp nhô nào, tựa như một ao nước tĩnh lặng trong suốt.
Cô cúi đầu châm một điếu thuốc, ngồi xuống ngay trong bóng tối phía con đường đối diện, nhìn Diệp Liên Thành ở bên kia, tựa như nhìn những thước phim câm trong khung hình chiếu.
Quý Đường Đường thành thạo nhả ra từng vòng khói, có vài lần, cố ý để cho gương mặt của Diệp Liên Thành lồng vào trong vòng khói, vòng khói lớn dần rồi mơ hồ tản ra, giống như cuốn theo những ký ức mơ hồ cuối cùng, có thể gặp được Diệp Liên Thành ở Cổ Thành, chung quy, cô vẫn thấy cảm kích trong lòng.
Cho mình thêm thời gian một điếu thuốc, nhìn anh, suy nghĩ về chuyện lúc trước, sau đó sẽ ra đi.
Hút được một nửa điếu thuốc, bên kia chợt dấy lên cãi vã, Diệp Liên Thành tức giận hất đổ cái khay cô bé kia vừa mới bê tới, cũng không biết đã hất thứ gì, cô bé kia đứng trước mặt Diệp Liên Thành một lúc lâu, bỗng quay người lại rồi bỏ đi.
Quý Đường Đường nhìn có chút sững sờ, điếu thuốc đã cháy thành tro một đoạn mà vẫn chưa phát hiện ra.
Chỉ chốc lát sau, cô bé kia bước ra từ Hạ Thành, vươn tay quệt lên mắt, dường như là đang lau nước mắt, được một lúc, hình như là có tiếng chuông di động, cô ta vừa nghe vừa bước đến chỗ yên tĩnh bên này.
Bước đến gần mới nhận ra có người ngồi trên đất, bên cạnh còn có một chiếc ba lô lớn, hẳn là đến du lịch, cô bé kia nhìn cô một cái, hơi quay người sang chỗ khác, nói vào di động.
Quý Đường Đường nghe thấy giọng nói cô ta có chút nghèn nghẹn: “Không sao, không sao hết, mình không khóc. Thật, hai ngày nữa sẽ về trường, thầy hướng dẫn có hỏi thì nói khó giúp mình một chút nhé.”
Cũng không biết đầu kia nói gì, cô ta có chút ấp a ấp úng: “Tâm trạng của A Thành không được tốt, hôm qua Cổ Thành xảy ra chút chuyện, nghe nói là án mạng, mình đến từ trưa, Tử Hoa nói A Thành vẫn không ăn gì cả… Mình còn tưởng mình khuyên thì anh ấy nhất định sẽ ăn… Không sao, trong lòng hơi khó chịu chút thôi, không việc gì đâu…’
“Mình không nhịn anh ấy đâu mà… Mình biết, nhưng mà mình thích anh ấy, đúng vậy đúng vậy, mình biết cậu là chị em tốt, lo cho mình, nhưng giờ mình chỉ… không khống chế được.”
Khóe miệng Quý Đường Đường lộ ra một nụ cười.
Một cảnh tượng hạnh phúc mà quen thuộc đến cỡ nào, cô bé này chắc cũng là sinh viên đại học, đằng sau còn một đám chị em cùng phòng bày mưu tính kế cho cô ấy, cô ấy thích một người đàn ông không bình thường, có người khích lệ cô ấy dũng cảm theo đuổi, có người lại tạt nước lạnh bảo cô ấy nhanh chóng quay đầu lại…
Rất giống với trước kia, lúc ấy, khi Diệp Liên Thành mới bắt đầu theo đuổi cô, đám chị em cùng phòng đã nói sao nhỉ?
“Tiểu Hạ, nhất định phải tóm được đấy, vừa đẹp trai lại có tiền, sau này mình muốn làm phù dâu của cậu!”
“Tiểu Hạ, những tên đẹp trai đều lăng nhăng cả, mình cảm thấy bề ngoài không quan trọng, quan trọng là bên trong, phải đàng hoàng, đáng tin. Cậu xem mỹ nữ có bao giờ ở bên trai đẹp đâu, Tiểu Hạ của mình là mỹ nữ đúng không, tương lai chắc là không hợp với trai đẹp đâu, không hợp với Diệp Liên Thành, không hợp…”
…
Bạn đang đọc bộ truyện Chuông Gió tại truyen35.shop
Cô bé kia gọi điện thoại xong, hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng, đang định quay về, Quý Đường Đường lại gọi cô ta: “Này, cô bé, cô lại đây.”
Cô bé kia sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn Quý Đường Đường, thấy ngón tay cô còn đang kẹp điếu thuốc, trong lòng đã nảy sinh ba phần cảnh giác, Quý Đường Đường cười cười: “Có chuyện gì vậy?”
“Liên quan gì đến chị?”
Quý Đường Đường cũng chẳng tức giận, cô nhìn Diệp Liên Thành qua khung cửa sổ: “Cãi nhau hả, vì chuyện gì, chưa biết chừng tôi có thể giúp được cô đấy.”
Cô bé kia nhìn theo tầm mắt của cô, rõ ràng sửng sốt một chút, lúc mở miệng lần nữa, trong giọng nói đã có thêm mấy phần do dự: “Chị… biết A Thành?”
“Rất thân, có điều, đã là chuyện quá khứ rồi.” Quý Đường Đường búng tàn thuốc, “Có muốn nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không? Chưa biết chừng, tôi có thể chỉ điểm cho cô đấy.”
Cô bé kia vẫn còn do dự không nói câu nào, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt thấp thỏm quan sát cô, Quý Đường Đường cũng chẳng vội, cô rất kiên nhẫn hút xong một điếu thuốc, dụi tắt tàn thuốc trên bậc thang, lưu lại một vòng tròn màu đen, cúi đầu thổi một cái đã mờ nhạt đi rất nhiều.
“Cũng… cũng không có gì.” Cô bé kia rốt cục cũng lên tiếng, “Chỉ là… xảy ra vài chuyện, A Thành cứ không ăn gì, tôi sợ anh ấy đói quá có hại cho thân thể nên ép anh ấy ăn, anh ấy mới nổi giận…”
“À…” Quý Đường Đường à một tiếng, “Vậy thì thật không biết điều, trên đời này có biết bao nhiêu người không lấp đầy bụng nổi, mang đồ cho anh ta ăn mà lại còn nổi giận.”
“Không phải không phải, là do tâm trạng của anh ấy không tốt.” Cô bé kia vội vàng biện minh cho Diệp Liên Thành, “Anh ấy đã buồn lắm rồi, tôi còn đứng bên cạnh lải nhải…”
Quý Đường Đường đầy hứng thú quan sát cô bé: “Quan hệ của cô với anh ấy là thế nào? Cô là bạn gái anh ấy à?”
Cô bé kia lập tức cuống cuồng đến đỏ cả mặt: “Không phải thế…. coi như là bạn bè đi, tôi không phải là cái kiểu… bạn gái đó của anh ấy.”
Quý Đường Đường ồ một tiếng: “Hiểu rồi.”
Cô bé kia lúng túng, không biết nên nói gì, dừng một chút rồi định đi, Quý Đường Đường lại lên tiếng: “Cô muốn cho anh ấy ăn gì đó đúng không, vậy cô phải mang thứ gì anh ấy thích ăn đến chứ.”
Cô bé kia gật đầu: “Đều là đồ anh ấy thích ăn mà, thịt bò bít tết, cá sốt cà chua, còn cả Cappuccino nữa.”
Quý Đường Đường cười rộ lên: “Ý của tôi là, cũng có thể thử một vài thứ anh ấy thích ăn từ trước kia ấy.”
Cô bảo cô bé kia trông túi giúp, còn mình thì đi đến cái tiệm nhỏ ở đầu đường, lúc về, tay đã có một túi toàn hạt dưa.
Cô bé kia mở to hai mắt: “A Thành thích ăn hạt dưa?”
Quý Đường Đường không lên tiếng, cô ngồi xuống bậc thang, lục khăn giấy trong ba lô ra, rút hai tờ sạch sẽ lót trên đất, xé miệng túi ra, đổ một đống lên tay, bắt đầu bóc hạt dưa, những hạt đã được bóc xong đặt chung ở một chỗ, vỏ hạt thì để bên tờ giấy còn lại, cô bé kia không nhịn được lại hỏi cô: “Anh ấy thích ăn hạt dưa bóc rồi ư?”
Quý Đường Đường ừ một tiếng: “Ngồi xuống bóc cùng tôi đi.”
Hơn nửa đêm, cùng một cô gái không rõ lai lịch cùng nhau ngồi bóc hạt dưa…
Cô bé kia nghĩ kiểu gì cũng thấy quái dị, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Không cần đâu, tôi về trước đây.”
Quý Đường Đường chẳng buồn nhìn cô ta: “Tùy cô thôi, cô về, anh ấy cũng vẫn chẳng ăn gì như thường.”
Cô bé kia không lên tiếng, một lát sau, cô ta dè dặt ngồi xuống bên cạnh Quý Đường Đường, cũng đổ một vốc hạt dưa từ trong túi ra tay.
Quý Đường Đường rất chăm chú bóc hạt dưa, ngón trỏ và ngón cái nhanh chóng nhấn phát đau, có lúc lực ngón tay bóc không ra, đành phải đặt lên răng cắn dập trước một cái.
Diệp Liên Thành có thích ăn hạt dưa hay không thì cô không biết, nhưng bản thân cô thật sự rất thích ăn hạt dưa, cũng thật sự rất ghét bóc hạt dưa.
Lúc đó, toàn là Diệp Liên Thành bóc cho cô, bóc mãi bóc mãi rồi tố khổ với cô: “Đau tay quá, này, Tiểu Hạ, mua loại bóc sẵn từng túi không được à, cũng có đắt hơn là bao đâu.”
“Loại đấy ăn không ngon mà,” cô đáng thương nhìn Diệp Liên Thành, “Em chỉ thích ăn loại này thôi, làm bạn trai người ta thì phải biết chịu đựng, em sẽ theo dõi anh đấy.”
Diệp Liên Thành lệ rơi đầy mặt.
Anh bóc được một lúc, lại hỏi cô: “Tiểu Hạ, không phải là em sẽ thích ăn hạt dưa cả đời này đấy chứ, vậy vỏ hạt anh bóc cho em không phải sẽ chất thành một ngọn núi Phú Sĩ hay sao?”
Cô suy nghĩ một chút, nở một nụ cười ranh mãnh: “Vậy à~”
Diệp Liên Thành cảm thán: “Thời buổi này, kiếm vợ thật là khó, em xem, cần bao nhiêu kỹ năng.”
Cô cho anh một cái bánh vẽ lớn: “Kiên trì đi! Lần sau em bóc cho anh ăn.”
Diệp Liên Thành cười ngất: “Thôi đi cô, câu này cô đã nói tám trăm lần rồi…”
Quý Đường Đường bật cười, lúc trước cho Diệp Liên Thành ăn bánh vẽ, giờ cuối cùng cũng thành thật rồi, là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng đi, trong trí nhớ, hình như là từ sau khi gặp Diệp Liên Thành cô mới bắt đầu thích ăn hạt dưa, sau khi đi rồi thì chẳng ăn nữa — thói quen này, rốt cuộc là vì cô, hay là bởi vì Diệp Liên Thành mà có?
…
Cô bé kia cầm một bọc hạt dưa đã được bóc xong, bản thân cũng cảm thấy buồn cười: “Trông ngớ ngẩn quá.”
Quý Đường Đường dặn dò cô ta: “Cứ bảo là cô tự nghĩ ra nhé, đừng nói là được tôi chỉ.”
Cô bé kia cười cười: “Tôi biết rồi.”
Được một lúc cô ta thần bí ghé sát vào Quý Đường Đường: “Thực ra thì, tôi đoán, chị chắc là cô bạn gái trước nào đó của anh ấy đúng không?”
Quý Đường Đường gật đầu: “Bị cô đoán trúng rồi.”
Cô bé kia thoáng buồn: “Tôi cảm thấy chị rất tốt, như chị mà còn không lâu dài được với anh ấy, aiz….”
Cô ta đi về phía Hạ Thành, lúc gần đến nơi, bước chân lại trở nên nhẹ nhàng, đến cùng thì vẫn là một cô gái trẻ, cho dù có cảm giác thất bại thì cũng có thể nhanh chóng lấy dũng khí, tiếp tục tin tưởng.
Trong khung hình đó, cô nhìn thấy Diệp Liên Thành mở bọc giấy kia ra.
Nước mắt không hề báo trước bất chợt tràn mi mà ra, Quý Đường Đường lấy tay lau nước mắt, nhẹ giọng nói một câu: “A Thành, em đi đây.”
————————————————————
Lúc đến trạm xe đã là ba giờ sáng, ở đây không có xe chạy ca đêm, cả trạm xe tối om om, tựa như một con vật khổng lồ đang nằm phục trong bóng tối, ông bác gác cửa ngáp dài không cho cô vào: “Xe đi Côn Minh sớm nhất là năm giờ rưỡi, ít nhất năm giờ trạm xe mới mở cửa, đến lúc đó cô hãy quay lại..”
Quý Đường Đường rất kiên nhẫn cầu xin ông ta: “Bác à, bác xem đã quá nửa đêm rồi, cháu cũng chẳng có nơi nào để đi hết, bác mở cửa cho cháu vào đi, cháu ngủ tạm một lúc ở bên trong là trời sáng ngay ấy mà, sẽ không trái với quy định để bác khó xử đâu.”
Nói đến đây, chính bản thân cô cũng kinh ngạc trước tư thái cúi mình nhân nhượng của mình, dường như phiêu bạt lâu trên đường, càng ngày càng quen với chuyện mỉm cười mà lấy lòng, càng ngày càng không để ý đến sự cứng rắn hay ỷ thế bức người của kẻ khác, cứng chọi cứng thì có ích lợi gì đây, cúi đầu gập mình, cong gối đúng chỗ, có thể dễ dàng được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Ông bác kia nhìn cô một lúc, tựa hồ như rất hưởng thụ với việc một cô gái thành phố xinh đẹp kiểu này lại nhỏ nhẹ nài nỉ với một ông già giữ cửa như ông ta, suy nghĩ một chút mới lách cách lấy chùm chìa khóa ra: “Vậy cô vào đại sảnh mà ngủ đi, năm giờ mới có thể cho người vào trong.”
Đại sảnh tối đen, ông bác kia giúp cô bật một chiếc đèn tường nhỏ lên, điện áp không ổn định, ánh đèn màu vàng u ám lúc tắt lúc lóe, chỉ có thể chiếu sáng hàng ghế gần đó, Quý Đường Đường cảm ơn ông ta, tự mình lấy túi ngủ được gói cẩn thận trong ba lô ra, tạm làm gối đầu, ngả ra ghế nằm luôn xuống, ông bác kia nhìn cô kỳ quái một cái rồi đi ra ngoài, lúc đóng cửa, Quý Đường Đường nghe thấy ông ta thấp giọng lẩm bẩm: “Ngủ như dân công…”
Quý Đường Đường thiếu chút nữa bật cười, cô nhắm mắt lại nghĩ: dân công cũng được, phú hào cũng thế, ngủ rồi thì bên dưới cũng chỉ cần một chỗ để nằm, có thể ngủ được an ổn, đã là sung sướng rồi.
————————————————————
Nhạc Phong đến trạm xe còn sớm hơn cả Quý Đường Đường, ông bác trông cửa vô cùng bất mãn với việc bị anh quấy rầy mộng đẹp, chỉ đẩy khung cửa kính ra một khe nhỏ, rất hung dữ quát anh: “Năm giờ! Năm giờ mới mở cửa!”
Nhạc Phong đành phải tức giận rời đi, trên đường đi càng nghĩ càng thấy kỳ quái: cô bé này không đến trạm xe thì đi đâu chứ? Nửa đêm nửa hôm đi dạo trong Cổ Thành? Đi tìm Diệp Liên Thành? Hay là đến cái nhà tồi tàn kia ở trên núi?
Tóm lại là anh không tìm được, mắt thấy trời sắp sáng, trong lòng rốt cuộc bắt đầu sốt ruột, có thể là đi khác đường chăng, vậy thì vẫn nên đến trạm xe ngồi canh có vẻ ổn.
Một lần nữa chạy đến trạm xe, năm giờ mười phút, trạm xe đã mở cửa, vài hàng quán bắt đầu lục tục mở hàng, vài người đến bắt xe sớm đứng trước hàng quán chỉ chỏ: “Lấy một trà trứng… hai bánh quẩy… có bánh bao không? Có nhân thịt không?”
Nhạc Phong bước thẳng vào đại sảnh, liếc mắt đã thấy Quý Đường Đường đang nằm ngủ, trong đại sảnh còn lác đác khoảng mười người, đều đang gà gật.
Tìm khắp cả đêm, đến lúc tìm được lại không cất bước nổi, Nhạc Phong đột nhiên cảm thấy chạy đến tiễn cũng là một hành vi rất ngu xuẩn, anh do dự rốt cuộc có nên đến hay không, đúng vào lúc này, Quý Đường Đường đột nhiên vụt một cái ngồi bật dậy.
Không hề khoa trương, vụt một cái, tựa như đèn flash của máy ảnh đột nhiên chớp lên, Nhạc Phong không lường trước được, sợ đến nỗi tim đập thót lên, anh thấy Quý Đường Đường đờ đẫn một lúc, ngay sau đó liền đứng dậy, hốt hoảng chỉnh trang đầu tóc, phủi phủi vỗ vỗ cái gì đó từ trên người xuống, cuối cùng còn ngồi xuống, cởi giày ra, dốc miệng giày xuống dưới đập đập.
Nhạc Phong mờ mịt, cô ấy đây là đang… làm gì?
Quý Đường Đường đứng tại chỗ một lúc, giống như phát hiện ra chuyện gì, vội vàng nhét túi ngủ vào trong ba lô, xốc lên rồi chạy đến bên cạnh bảng thông báo trong trạm xe.
Ở đó có dán một tấm bản đồ của tỉnh Vân Nam và một tấm bản đồ Trung Quốc, Nhạc Phong lại gần một chút, thấy cô vươn tay, di chuyển trên vị trí Tây Bắc trên bản đồ ước lượng, cuối cùng dừng lại ở một phương vị.
Cách xa nên nhìn không rõ lắm, Nhạc Phong nhớ đại khái vị trí lại.
Đúng vào lúc này, cửa vào trạm mở ra, có một người phụ nữ cầm một chiếc loa to kêu: “Côn Minh Côn Minh, tuyến xe sớm đi Côn Minh, có vé thì lên xe, không có thì lên xe trước mua vé bổ sung sau, bảo đảm có chỗ, bảo đảm có chỗ…”
Phần lớn số người trong đại sảnh đều đang chờ để bắt tuyến xe này, nghe vậy liền xách hành lý chạy về phía cửa vào, bên ngoài còn có người mới uống được nửa cốc sữa đậu lành ăn được nửa bát cháo loãng đã xách túi chạy vào trong, so với họ, Quý Đường Đường tương đối lẳng lặng, đến khi cửa vào đã sắp không còn ai, cô mới đeo ba lô tiến vào, đi hai bước còn như có gì suy tư quay đầu lại nhìn sang bản đồ, cũng không biết là đến lần quay đầu thứ mấy, bỗng nhìn thấy Nhạc Phong.
Quý Đường Đường sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng vươn tay vẫy vẫy Nhạc Phong, Nhạc Phong cũng vẫy tay với cô, đang định tiến lên, người phụ nữ cầm loa kia lại nóng nảy: “Này, cô gái, cô có đi không nào, chậm trễ là không có chỗ ngồi đâu.”
Câu này lập tức ghim Nhạc Phong tại chỗ, Quý Đường Đường cười cười với anh, nói một câu.
Nhìn khẩu hình, dường như muốn nói: “Đừng tiễn.”
Đại sảnh lập tức trở nên vắng lặng, chỉ còn lại người công nhân vệ sinh đang ngáp dài xách chổi bắt đầu làm việc, Nhạc Phong trầm mặc một chút, bước tới bên cạnh tấm bản đồ kia, theo vị trí vừa mới ghi nhớ khi nãy, vươn tay ra so.
Đại khái là ở Cam Túc miền Bắc, gần với Tân Cương, rất nhiều những địa danh quen thuộc, Gia Dục Quan, Tửu Tuyền, An Tây, Đôn Hoàng, Nhạc Phong khẽ thở dài, anh đã đi qua vùng Lũng Bắc mấy lần, một vùng sa mạc rộng lớn, vị trí nhìn chỉ dài bằng một tấc trên bản đồ, trên thực tế lại rộng lớn vô bờ, giờ là mùa đông, nhiệt độ ở đó thấp nhất phải hai mươi độ âm đi.
Xem ra, sau khi đến Côn Minh, Quý Đường Đường sẽ đi về hướng Bắc, nếu không vừa nãy cô ấy đã nhìn bản đồ tỉnh Vân Nam chứ không phải là bản đồ Trung Quốc.
Có điều, Lũng Bắc rất lớn, cụ thể, cô ấy sẽ đến thành phố nào đây?
Nhạc Phong đứng một lúc, chợt nhớ tới điều gì, vừa quay đầu đã thấy nhân viên vệ sinh sắp quét dọn đến chỗ Quý Đường Đường vừa mới ngồi, vội vàng chạy lại: “Đừng quét vội!”
Trong ánh mắt khó hiểu của nhân viên vệ sinh, Nhạc Phong từ từ ngồi xổm xuống.
Trên đất phủ một tầng cát dày mỏng không đều, hạt cát hơi thô, đích xác là kiểu ở sa mạc, liên tưởng đến việc cô vừa mới phủi phủi người, chẳng lẽ là phủi những hạt cát này? Những nơi khác vẫn sạch sẽ, chỉ có chỗ cô ấy ngồi là có cát, không phải bị dính vào trước khi ngủ, thoạt nhìn, giống như là trong lúc ngủ, cô ấy đã đi đến nơi nào đó — điều này đương nhiên là không thể tưởng tượng nổi, nhưng những chuyện từng xảy ra với cô ấy không phải cũng khiến người ta khó hiểu hay sao?
Nhân viên vệ sinh không nhịn được đập đập cái chổi xuống đất: “Này này, có để cho người ta quét hay không?”
Nhạc Phong nói một câu “Xin lỗi” rồi lại quay lại vị trí trước tấm bản đồ, sau khi suy nghĩ một lúc, xác định được một nơi.
Đôn Hoàng.
Lũng Bắc đương nhiên có địa hình sa mạc, nhưng nói đến địa hình gò cát sa mạc điển hình thì Đôn Hoàng đã chiếm mất hai nơi, một là núi Minh Sa ở nội thành, đó là thắng cảnh du lịch nổi tiếng, được bảo quản lý tương đối hoàn thiện, liên tưởng đến những nơi Quý Đường Đường thường tới, hình như nơi còn lại có khả năng nhiều hơn.
Trên bản đồ không có đánh dấu địa danh này.
Cách Ngọc Môn Quan về hướng Tây 75 cây số, địa mạo Ya Dan* trải rộng, diện tích chừng 400 km vuông, Bắc bộ thắng xuống Lop Nur Tân Cương, bên trong có vô số những mỏm đá bị gió cát đục khoét, nghe nói ban đêm khi gió lớn thổi qua sẽ phát ra những tiếng kêu quái dị khiến người ta rợn cả tóc gáy, dân bản xứ gọi là: Thành phố Ma quỷ Ya Dan.
(*) “ya dan” trong tiếng Duy Ngô Nhĩ có nghĩa là “cồn nhỏ dốc”. Địa mạo yar dan được đặt tên bằng khu vực Ya dan, một khu vực địa mạo ya dan điển hình nhất nằm bên cạnh Lop Nor trong lòng chảo Tarim Tân Cương, là một loại địa mạo xói mòn do gió được hình thành trong hoàn cảnh khô cằn và nhiều cơn bão.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!