Trừ Trần Vĩ ra, trong quán trọ Kelsang còn hai người khách nữa, đều là nam.
Một trong số đó là người Mỹ, tên là Perry, 24 tuổi, đến từ bang Arizona, một anh chàng rất sôi nổi, vóc người cao chừng một mét chín, anh ta không thể là "Đại ca" trong miệng Trần Vĩ nói được, bởi vì tổng cộng anh ta chỉ biết nói duy nhất một câu tiếng Trung.
"Chào bạn..."
Đây là câu đầu tiên anh ta nói khi bước xuống lầu và nhìn thấy Quý Đường Đường, Quý Đường Đường đã chuẩn bị tư tưởng để tiếp thu thứ tiếng phổ thông tối nghĩa khó hiểu hơn của anh ta, nhưng Perry rất biết thân biết phận mà chuyển qua tiếng mẹ đẻ của mình. Người còn lại ký tên rất ngoáy, Quý Đường Đường chỉ đoán được mang máng, ngẫm thấy người này hẳn tên là "Hạ Văn Khôn", ở dòng địa chỉ hiện tại trên tờ đăng kí có ghi hai chữ "Lan Châu", số chứng minh thư còn điền mơ hồ hơn, có hai chỗ bị tẩy xóa, hệ thống quản lý nhà trọ ở thị trấn Ca Nại không được tiên tiến, thông tin đều được ghi lại một cách thủ công, cho nên rất nhiều tư liệu mà người ta cung cấp đều không chính xác, bịa đặt lung tung cũng không hề ít.
Nhưng không khéo ở chỗ, Hạ Văn Khôn cũng đã trả phòng từ sáng sớm, cô gái ở quầy tiếp khách không cung cấp thêm được tin tức gì, chỉ hàm hồ nói có thể là về nhà.
Hỏi về tướng mạo của Hạ Văn Khôn, cô bé đó cũng không nhớ rõ: "Du khách ở thành phố đến như các cô đều đội kiểu mũ đó, đeo khẩu trang chống tia tử ngoại, còn mang cả kính râm, che kín như thế, ai mà nhìn rõ được trông như thế nào? Chỉ biết là anh ta mặc một cái áo gió màu vàng thôi."
Quý Đường Đường cực kỳ thất vọng, cô lấy quyển sổ ghi chép trong túi ra, mở một trang trắng, viết tên Hạ Văn Khôn xuống, sau đó khoanh tròn thật đậm cái tên đó.
"Đại ca đó" trong miệng Trần Vĩ có phải chính là Hạ Văn Khôn hay không?
Quý Đường Đường ra khỏi quán trọ Kelsang, lúc bước xuống bậc thang, chợt nhớ ra chuyện gì, nhanh chóng móc quyển sổ ghi chép đã cất đi ra, lật lại trang trước đó.
Hẻm núi Ca Tát Ma, A Khôn.
________________________
Trở lại quán trọ của Mao Ca, cũng đã gần đến giờ cơm trưa, cả đám Mao Ca ngồi vây quanh một cái bàn, món ăn rất đơn giản, khoai tây xào, đậu phụ áp chảo, thịt hầm, chẳng ăn nhập gì với nhau nhưng ngửi mùi thơm vô cùng.
Mạo Ca không ngờ cô lại về sớm như vậy, "Cô gái, ăn chung không? Lấy thêm bát là được."
Quý Đường Đường lắc đầu một cái: "Không cần đâu, tôi có đồ ăn rồi."
Cô từ từ bước lên lầu.
Đầu Trọc vươn đũa ra gắp thức ăn: "Cô nhóc này sắc mặt tệ quá."
"Có gì đâu," Vũ Mi bới cơm, "Người đến đây, hơn phân nửa là để trốn tránh những chuyện đau lòng trong cuộc sống, chưa biết chừng cô ta thất tình, tức cảnh lại sinh tình, khó chịu trong lòng thôi."
Bạn của Vũ Mi, Hiểu Giai đã nhét đầy thức ăn trong miệng, ừ một tiếng coi như phụ họa.
"Cô gái này có gì đó không ổn." Mao Ca như đang suy ngẫm điều gì đó, không hề để ý đến những lời Vũ Mi và Hiểu Giai nói.
_____________________
Quý Đường Đường quay về phòng, đi thẳng đến bên giường, vươn tay gẩy gẩy chiếc chuông gió treo ở đầu giường, những đồng tiền cổ va vào nhau, vậy mà lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Trần Vĩ tại sao lại đột nhiên biến mất được chứ?
Quý Đường Đường ngồi xuống cạnh giường, đưa tay vào túi, sờ đến hai quả trứng gà tròn trịa lạnh ngắt.
Cô lấy trứng gà ra, bóc hết vỏ, từ từ đưa lên miệng, nhai từng miếng một.
Lẽ thường mà nói, một người sống lù lù, không thể nào đột nhiên biến mất được, lúc ấy phải chăng đã xảy ra chuyện gì?
Cô cẩn thận nhớ lại tình hình khi đó: trong động rất tối, đèn pin chỉ chiếu đến cặp chân của Trần Vĩ, cô muốn tiết kiệm chút điện nên đã tắt đèn pin đi, sau đó Đại Vĩ còn nói chuyện với cô mấy câu...
Từ lúc Đại Vĩ đột nhiên im lặng cho đến khi cô bật lại đèn pin chỉ cách nhau khoảng một hai phút, trong một hai phút này, cô hoàn toàn không nhìn thấy được tình hình trong động.
Chỉ có hai loại khả năng.
Một, trong cái động ấy có một sức mạnh siêu nhiên nào đó, trong nháy mắt đã đưa Đại Vĩ đi, dù Đại Vĩ còn sống hay đã chết, trong khoảnh khắc đó, cậu ta đã biến mất.
Hai, gạt bỏ suy nghĩ về những cái gọi là quái lực loạn thần kia đi, tất cả những chuyện kỳ lạ này đều do con người nhúng tay, như vậy, khi đó Đại Vĩ biến mất, phải có một con đường hợp lý.
Chẳng lẽ, cái động nho nhỏ chỉ vừa một người đứng kia còn có lối ra thứ hai?
Chỉ nói lý thuyết thôi thì không thông, bởi vì lúc ấy cô đã từng chui vào, một không gian nhỏ như vậy, xung quanh đều là vách đá, động Tiên Nữ nằm sâu trong hẻm núi, nếu thực sự có đường ra khác thì phải đi xuyên qua vách núi dày, không có máy móc giúp đỡ, căn bản là không thể được.
Lúc ấy cô quá mức bối rối, không cẩn thận kiểm tra lại cái động trong động đó, có lẽ, trong một hai phút ngắn ngủn ấy, Đại Vĩ đã để lại thứ gì đó có thể hữu dụng cho việc điều tra chưa biết chừng.
Không được, vẫn phải quay lại xem một lần.
Quý Đường Đường đứng dậy, thoáng nhìn thấy chiếc di động đang ném trên giường, thuận tay cầm lấy nhét vào trong túi, bịch bịch bịch bước xuống lầu, đám Mao Ca đã cơm nước xong xuôi, trước cửa quán trọ có một chiếc xe Kim Bôi tám chỗ, cửa buồng lái đang mở, Vũ Mi ngồi bên cạnh ghế lái tức giận: "Không phải nói là hôm qua đã liên hệ ổn thỏa rồi hay sao? Sao lúc xuất phát lại thiếu mất một người?"
Bác tài người Tạng cũng chẳng vui vẻ gì: "Hôm qua đã bàn xong rồi, đã bảo là chờ ở chỗ này, thằng nhóc chết tiệt."
Tim Quý Đường Đường chợt rung lên một nhịp, dừng bước lại: "Còn có người chưa đến ư?"
"Còn một người tên A Vĩ gì đó, đã thống nhất là đi chung xe rồi lại chẳng thấy đến, di động cũng không tiếp, Đường Đường phải không, có muốn đi cùng đến hồ cao nguyên không?"
Vũ Mi vốn không vừa mắt cô, giờ lại đột nhiên trở nên vô cùng thân thiện, quá nửa là vì tiết kiệm mười mấy đồng tiền chung xe kia.
"Người tên A Vĩ đó, có phải tên là Trần Vĩ đúng không?"
Bác tài lắc đầu: "Không biết, đã bảo tên là A Vĩ, ở Kelsang ấy."
Vậy thì quá nửa là đúng rồi, tim Quý Đường Đường nhảy lên một cái: "Số di động của cậu ta là gì? Tôi cũng có việc cần tìm cậu ấy."
Bác tài cầm chiếc di động Nokia đen trắng phẳng lì kiểu cũ lên, đọc số điện thoại của Trần Vĩ cho Quý Đường Đường.
Quý Đường Đường lấy di động gọi thử một lần, vậy mà lại gọi được, nhưng không có ai bắt máy.
Buổi sáng lúc ở trong hẻm núi, Trần Vĩ mang theo di động trên người, có thể gọi được nhưng lại không ai bắt máy, rốt cuộc là do không để ý, hay là vì bị đe dọa nên không thể nhận?
Quý Đường Đừog trầm ngâm bỏ di động lại vào túi quần.
"Này, Đường Đường, rốt cuộc là cô có đi không hả?" Vũ Mi không kiên nhẫn được nữa, Hiểu Giai ngồi ở ghế sau cũng thò đầu ra nhìn cô.
"Không đi." Quý Đường Đường rất dứt khoát từ chối, "Tôi muốn đến hẻm núi."
"Hẻm núi có gì hay mà xem." Vũ Mi cười nhạt, mắt đột nhiên sáng bừng lên, vẻ khinh thường trên mặt chuyển sang nũng nịu và mừng thầm, "A, Nhạc Phong, xe vẫn còn chỗ, đi với bọn em lên hồ cao nguyên đi!"
Bạn đang đọc bộ truyện Chuông Gió tại truyen35.shop
"Mấy người đi rồi?" Giọng nói miễn cưỡng của Nhạc Phong vang lên đằng sau.
"Xe tám người đây, trừ bác tài ra còn ngồi thêm được bảy người nữa. Bọn em vốn định bốn người chung xe, em, Hiểu Giai, một người nước ngoài, còn cả một người tên A Vĩ gì đó nữa. Giờ tìm mãi chẳng thấy A Vĩ đâu, còn đến bốn chỗ trống lận, không bằng ngồi chung đi, gọi cả đám Mao Ca Đầu Trọc nữa."
"Đi hết, ai trông quán?" Nhạc Phong hơi lãnh đạm.
Vũ Mi bĩu môi, "Để một người lại trông là được rồi, mất bao nhiêu công mua vé đi máy bay đến chơi, anh chẳng phối hợp gì cả."
"Cô cũng đi hồ cao nguyên à?"
Quý Đường Đường sửng sốt mấy giây mới nhận ra là Nhạc Phong đang hỏi mình, nhận thấy sắc mặt của Vũ Mi khi bị ngó lơ có chút khó coi, Quý Đường Đường trả lời ngắn gọn: "Không đi."
Nhạc Phong kỳ quái liếc cô một cái: "Vậy cô định đi đâu?"
Vũ Mi cướp lời: "Cô ấy không đi hồ cùng bọn em, cô ấy đến hẻm núi."
"Lại đến hẻm núi?" Nhạc Phong cau mày.
Quý Đường Đường lại hỏi một đằng đáp một nẻo: "Lúc đó anh bảo tôi trông coi đồ đạc của mình cho cẩn thận là có ý gì?"
"Trông coi cẩn thận cái gì?" Nhạc Phong không phản ứng kịp.
"Lúc tôi rửa rau ngày hôm qua ấy, đang nói chuyện với hai cậu bé..." Quý Đường Đường chỉ chỉ bể nước trước quán trọ.
"Có vài đứa nhóc dân địa phương hay lấy đồ của du khách..." Nhạc Phong không muốn nói nhiều, "Tự mình để ý một chút."
Quý Đường Đường cười cười: "Anh cũng cẩn thận quá."
"Hai ngày nay du khách trên trấn cũng ít, đi chung xe cũng không đủ người, cô đến hẻm núi với ai?" Đề tài chuyển tới chuyển lui, lại vòng trở lại.
"Tự tôi đi."
"Cái gì?!" Phản ứng của Nhạc Phong rất lớn, chân mày lập tức nhíu lại, "Không được!"
"Sao lại không được?" Quý Đường Đường không vui.
"Rất nguy hiểm. Bình thường vào hẻm núi ít nhất phải có ba người kết đoàn, một mình cô vào đó, đi lạc thì làm sao?" Nhạc Phong nói chẳng hề khách khí.
"Đi lạc cũng chẳng phải trách nhiệm của anh."
Nói xong câu đó, Quý Đường Đường không muốn trì hoãn thêm, quay người bỏ đi.
Nhạc Phong lập tức phát hỏa.
"Đi lạc, còn chẳng phải mất công mọi người đi tìm? Mấy người đến từ thành phố lớn như các cô được nuông chiều quen rồi, khuyên kiểu gì cũng không nghe, chỉ giỏi làm loạn thôi!"
Quý Đường Đường chẳng hề dừng bước, trong lòng mắng anh ta té tát: mắc mớ gì đến anh!
Vũ Mi lại bị dọa cho sợ, cẩn thận khuyên giải Nhạc Phong: "Ôi Nhạc Phong, anh đừng để ý cô ta làm gì."
Đầu Trọc nghe thấy tiếng vang cũng chạy ra: "Nhạc Phong làm sao thế, bốc hỏa lớn như vậy?"
Nhạc Phong không nói gì, Vũ Mi nhỏ giọng kể lại một lượt.
Đầu Trọc nhìn về phía cuối con phố chính, bóng dáng của Quý Đường Đường đã sớm mắt tăm.
Anh ta vỗ vỗ vai Nhạc Phong: "Phải đấy, chuốc bực vào người làm gì."
"Không phải, con gái lớn từng ấy rồi, sao chẳng hiểu biết gì cả?!" Nhạc Phong vẫn còn tức trong lòng, "Ở đây đâu phải đất của người Hán, không cẩn thận phạm phải cấm kị của người Tạng thì phiền phức, hơn nữa một cô gái lại một thân một mình chạy vào trong hẻm núi, cái hẻm núi đó một ngày được mấy người vào, nếu xảy ra chuyện thật thì ai biết được?"
"Bớt giận đi," Đầu Trọc cười cười tiếp lời, "Chắc gì đã xảy ra chuyện thật."
"Đúng đấy, "Vũ Mi chua chát nói, "Nhạc Phong, quan tâm quá rồi đấy, sao không thấy tốt với em như thế?"
Nhạc Phong cười lạnh: "Thế à, hôm qua bị trẹo chân trong hẻm núi, là ai tìm các cô về?"
Vũ Mi bị anh ta nói cho nghẹn họng, không thốt lên được câu nào.
Được một lúc, anh chàng đi cùng xe người Mỹ kia cũng tới, dáng người rất cao, mặt lúc nào cũng thấy cười, tự giới thiệu mình tên là Perry.
Đám Nhạc Phong Đầu Trọc mới đầu nói không đi, lúc xe khởi động đột nhiên lại đổi ý, mở cửa xe chui vào, Vũ Mi ngoài miệng thì không nói gì, trong lòng đã vui đến nở hoa.
______________________
Quý Đường Đường suốt dọc đường không hề trì hoãn, tiến thẳng vào hẻm núi, chạy vào trong động Tiên Nữ.
Sau khi vào trong động, bật đèn pin lên nhìn một lượt, tìm thấy cái động trong động kia, cô do dự một chút, vẫn chui vào, thuận tiện nhặt lại cây gậy leo núi bị bỏ lại của mình lúc trước.
Vịn vào vách động đứng thẳng dậy, cô ngậm chiếc đèn pin trong miệng, cầm gậy leo núi gõ lên vách đá bốn phía, tiếng vang trầm đục, bốn phía vách đá đều vững chãi, tuyệt đối không có ánh sáng, cũng không có vẻ giống như có lối đi.
Thế này thì lạ thật, chẳng lẽ từ dưới đất đi ra?
Dậm chân, phía dưới là mặt đất cứng đờ, cũng không có vấn đề gì.
Quý Đường Đường ngậm đèn pin ngẩn ra, tay đút vào trong túi quần, vừa hay chạm phải di động của mình, trái tim cô nhảy lên, móc di động ra, mở các cuộc gọi gần đây, phía trên hiện ra số máy mới nhất được lưu lại, Trần Vĩ.
Gọi lại một lần thử xem, chưa biết chừng lại thông.
Tín hiệu trong động rất chập chờn, Quý Đường Đường vừa ấn nút gọi, vừa uốn thắt lưng như mèo chui ra khỏi cái động này.
Mới đi ra ngoài được hai bước đã dừng lại, cô từ từ bỏ di động xuống, tập trung tinh thần lắng nghe động tĩnh trong động.
Quả nhiên, tiếng chuông di động của Trần Vĩ vang lên, không chỉ là từ chiếc loa trong di động của cô. Quý Đường Đường quay đầu lại nhìn nơi mình vừa chui ra.
Thanh âm kia, vọng ra từ trong động. Nhưng khi nãy cô đã nhìn kỹ, trong động này, rõ ràng không hề có cái di động nào.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!