Lúc này trong lòng Lục Tam vô cùng gấp gáp, hắn không hiểu tại sao hoàng thượng lại đến cái cung điện hẻo lánh của bọn họ, trong một năm vừa qua, cho dù là đêm thành hôn với Văn Cảnh Dương thì Quân Lạc Huy cũng không bước vào Minh Nhược Hiên, chứ đừng nói đến xuất hiện ở đây như bây giờ. Quan trọng nhất là chủ tử của mình giờ này lại còn không biết chủ nhân của hoàng cung đang ở bên cạnh minh, Lục Tam lúc này chỉ muốn khóc mà thôi.
Nhưng ngay sau đó hắn lập tức biết rằng điều khiến hắn muốn khóc chỉ mới bắt đầu, nhìn thấy Quân Lạc Huy ra dấu với hắn, ý bảo hắn đặt đồ trên tay xuống rồi lui ra, điều này rõ ràng là muốn đơn độc ở với chủ tử của hắn khiến Lục Tam hoảng sợ.
Quân Lạc Huy thấy mình ra dấu xong mà tiểu thái giám còn không chịu động đậy, chân mày hơi nhíu lại, thấy vẻ mặt hoảng sợ của tiểu thái giám, Quân Lạc Huy không khỏi hoài nghi có phải bộ dạng của bản thân khủng khiếp lắm không? Làm gì nhìn thấy mình mà như gặp ma vậy? Mất kiên nhẫn trừng mắt với tiểu thái giám, dùng khẩu hình nói chữ "cút".
Thấy Quân Lạc Huy nhìn mình còn kêu mình cút, Lục Tam cảm giác chân mềm nhũn, sợ hãi loạng choạng lùi lại mấy bước, nước trong chậu đổ vào tay mới bình tĩnh được một chút, ngẩng đầu nhìn thấy Quân Lạc Huy nheo mắt nhìn mình, Lữ Tam cảm thấy một luồng khí lạnh thấu tim, làm cho các động tác của hắn trong tích tắc trở nên nhanh nhẹn, rón rén đặt chậu đồng xuống đất, sau đó quay người nhanh chóng bước ra ngoài, tốc độ nhanh như bị ma đuổi.
Thấy bóng người biến mất khỏi cửa, Quân Lạc Huy mới hài lòng mà hứ một tiếng, sau đó mới quay người nhìn người còn đang ngủ say trên nhuyễn tháp, hơi khom lưng, Quân Lạc Huy nhấc tay dùng ngón tay vén tóc đang rủ trên mặt Văn Cảnh Dương qua phía bên canh, nhìn gương mặt trắng trẻo của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy cảm giác yên lòng, hắn không muốn nhìn thấy bộ dạng máu me trên gương mặt này.
Mỗi lần nhớ lại kiếp trước trước khi chết nhìn thấy cái đầu đầy máu bên trong chiếc hộp, Quân Lạc Huy đều thấy tim đập thình thịch, sau khi biết được những gì người này đã làm vì mình, hắn làm sao còn có thể buông bỏ được? Hắn chỉ mong đời này có thể bảo vệ cậu cho thật tốt.
Nhìn người ngủ say trên nhuyễn tháp, nhìn đôi môi tái nhợt khép hờ khiến hắn có chút muốn hôn, nghĩ vậy Quân Lạc Huy hơi khom lưng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi xinh đẹp đó, chỉ là đặt lên một chút, một lát sau Quân Lạc Huy mới đứng dậy, chăm chú nhìn Văn Cảnh Dương rồi mới quay người rời đi, lúc quay người trên miệng hắn nở lên một chút ý cười.
Cho đến khi Quân Lạc Huy rời khỏi Minh Nhược Hiên, Văn Cảnh Dương trên nhuyễn tháp mới mở mắt, cậu hơi nhíu mày nhìn hướng Quân Lạc Huy rời đi, một lúc sau mới thu lại ánh nhìn, một tay che lấy đôi môi vừa mới bị hôn, đôi mắt đen nhánh của Văn Cảnh Dương lóe lên vẻ nghi hoặc.
Thật ra vừa nãy sau khi Lục Tam rời đi cậu đã tỉnh rồi, chỉ là khi chú ý đến người đứng bên cạnh là Quân Lạc Huy cậu không biết làm sao giao tiếp, dứt khoát giả vờ ngủ, khiến cậu bất ngờ là hành động sau đó của Quân Lạc Huy, có thể dùng dịu dàng để hình dùng, mà Văn Cảnh Dương trước giờ đều không biết Quân Lạc Huy lại đối với mình như vậy, nhất thời khiến cậu hoài nghi Quân Lạc Huy có phải nhận nhầm người rồi không, theo cậu thấy Quân Lạc Huy chỉ đối xử dịu dàng như vậy với hoàng hậu mà thôi, ngoài hoàng hậu ra không bất kỳ ai nhận được sự dịu dàng của vị vua trẻ tuổi này.
Nghĩ không hiểu Văn Cảnh Dương dứt khoát không nghĩ nữa, hoặc có thể đây chỉ là lúc nhất thời hứng chí của một vị vua mà thôi? Cậu không cho rằng mình sẽ có được trái tim của đối phương chỉ với cuộc gặp mặt ngày hôm nay, ý nghĩ tức cười này cậu trước giờ chưa từng nghĩ tới, cho dù là lúc tiến cung cậu cũng chưa từng nghĩ Quân Lạc Huy sẽ yêu mình, điều cậu muốn chỉ đơn giản là đối phương có thể tôn trọng mình một chút mà thôi, nhưng ngày thứ hai sau khi tiến cung, ý nghĩ này của cậu đã bị đổ vỡ, cậu rất biết điều, giờ đây cậu chỉ muốn một góc bình an.
Do đó đối với thái độ của Quân Lạc Huy lần này, cậu không hiểu, mà nghĩ cũng không hiểu, cậu chỉ cần giả vờ không biết gì là được rồi, dù sao thì lúc nãy cậu không phải là đang ngủ say sao? Nghĩ vậy Văn Cảnh Dương không nghĩ nhiều nữa, trước đây ra sao thì bây giờ vẫn vậy, chuyện lúc nãy coi như chưa từng xảy ra.
Quân Lạc Huy một đường trở về ngự thư phòng, ý cười trên miệng vẫn chưa biến mất, hắn biết rõ khi nãy Văn Cảnh Dương là đang tỉnh, khi hắn hôn cậu, hắn thấy đôi mi của Văn Cảnh Dương hơi run lên, mà hắn cũng thấy vui vẻ khi Văn Cảnh Dương giả vờ không biết, hôm nay đi Minh Nhược Hiên là trường hợp đặc biệt, hắn không muốn khi chưa xử lý xong ả đàn bà trong điện Phụng Nghi lại kéo Văn Cảnh Dương vào rắc rối, nếu như tạm thời xa cách cậu có thể bảo đảm an toàn cho cậu, vậy thì cho dù có khó hắn cũng phải kiềm chế.
Chỉ là tình cảm không phải muốn kiềm chế là kiềm chế, đến lúc hắn nhận ra thì hắn có thể đã nhiều lần tiếp xúc với người đó rồi.
Mang theo tâm trạng vui vẻ xử lý chính sự, rất nhiều chuyện xảy ra ở kiếp trước bây giờ được hắn xử lý rất dễ dàng nhanh chóng, cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo Thân thái y của Thái Y viện cầu kiến, nghe thấy tiếng thông báo Quân Lạc Huy vội vàng dừng việc trong tay, gọi Thân Hoài nhanh chóng vào trong.
Bạn đang đọc bộ truyện Chuyện Thường Ngày Trong Cung tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Chuyện Thường Ngày Trong Cung, truyện Chuyện Thường Ngày Trong Cung , đọc truyện Chuyện Thường Ngày Trong Cung full , Chuyện Thường Ngày Trong Cung full , Chuyện Thường Ngày Trong Cung chương mới