Editor: Mộc Lạp Đề
Hai người một lần nữa trở lại trạm xe buýt ngồi xuống, Lộ Thâm xé mở cái túi, chia cho Diệp Phồn Tinh một nửa cái bánh mì.
Diệp Phồn Tinh vốn cho là anh sẽ đưa cho mình cả cái bánh mì: “…..”
“Không phải”, cô nhịn một chút vẫn là nhịn không được, “Anh còn có thể keo kiệt hơn một chút không?”
Lộ Thâm nhíu mày, cầm lấy nửa cái bánh mì trong tay cô nói: “Có thể.”
Diệp Phồn Tinh: “….”
Diệp Phồn Tinh quả thực vô cùng kinh ngạc: “Anh cảm ơn cũng quá không có thành ý rồi?!”
Lộ Thâm: “Cho nên cô có ăn hay không?”
Diệp Phồn Tinh: “…”
Diệp Phồn Tinh nhìn anh chằm chằm mà không nói gì, nửa ngày sau mới đoạt lại nửa cái bánh mì kia: “Ăn!”
Nghĩ đến trước mặt anh cái gì gọi là hình tượng đã sớm không có rồi, cô cũng không đoan trang gì nữa, cam chịu mà phủ thêm cái áo khoác của anh, dùng sức mà gặm cái bánh mì kia một cái.
Cảm giác khô khan xù xì, so sánh với những món điểm tâm tinh xảo mà cô ăn hằng ngày, quả thực là khác nhau một trời một vực. Nhưng Diệp Phồn Tinh cũng không có nhổ ra, sau khi hơi nhíu nhíu lông mày, cô cũng cố gắng nuốt xuống.
Lộ Thâm có chút bất ngờ.
Anh biết cái bánh mì này khó ăn đến cỡ nào, nếu không phải quá đói bụng với thuận tiện, anh tuyệt đối sẽ không mua. Chỉ chia cho cô một nửa, cũng là sợ cô lãng phí, bởi vì cô xem ra là xuất thân từ nhà giàu có, anh tưởng rằng cô sẽ ăn không quen, thậm anh đã chuẩn bị tốt việc nhìn thấy cô sẽ nhổ ra hoặc là vứt nó đi, không ngờ….
Lộ Thâm dừng lại một chút, độ ấm trong mắt càng sâu, trên mặt cũng mang theo một chút ý cười lười biếng.
“Ngon không?” Anh hiếm khi ranh mãnh hỏi.
“….Tôi có một câu hỏi,” Diệp Phồn Tinh thật sự không có cách nào để che giấu lương tâm mà nói nó ngon được, cô gặm hai cái thôi mà thiếu chút nữa bị nghẹn, sau đó tuyệt vọng mà ngẩng đầu lên, “Cái bánh mì này của anh, thật sự không phải đã bị hư mất hoặc là bị quá hạn sao?”
“Không phải,” nhìn thấy ngay cả nửa cái bánh mì trong tay cô ăn cũng có chút gian nan, Lộ Thâm thu lại cái suy nghĩ muốn đem nửa cái bánh mì kia cho cô, cười nhẹ mà cắn một cái, “Nó chính là cái mùi vị này.”
Anh hiển nhiên đã quen ăn loại thức ăn như thế này, cắn thêm vài cái nữa, nửa cái bánh mì kia đã hết rồi. Diệp Phồn Tinh sửng sốt một chút, bỗng nhiên cũng có chút tò mò: “Anh…. Những người vừa rồi là ai vậy? Vì sao bọn họ lại đuổi theo anh?”
Nhớ tới ngày hôm đó những lời mà anh nói khi đứng trước mặt Ôn Trác Vũ diễn kịch, cô tin những lời mà anh nói, trong lòng cô khẽ động, nhịn không được mà hỏi, “Anh sẽ không thật là lão đại trong bang phái xã hội đen chứ?”
Lộ Thâm sững sờ, vui cười. Anh liếc Diệp Phồn Tinh một cái, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhíu mày hỏi: “Thế nào, sợ rồi?”
Thế thì không có.
Mặc dù khuôn mặt anh sắc bén, không giống người tốt, nhưng không biết có phải do anh đã giúp cô hay không, mỗi khi đối mặt với cô thì anh luôn có một phong cách vô cùng mới mẻ , cô cũng cảm thấy anh người này…
Nói như thế nào nhỉ, không đáng ghét, cũng không làm người ta nảy sinh quá nhiều lòng cảnh giác.
Cái loại cảm giác này vẫn rất thần kì, Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn anh, không nhịn được mà hỏi tiếp: “Vậy mấy người thường xuyên đánh nhau với người khác để tranh giành địa bàn sao? Còn có bình thường, sẽ thường xuyên đi khắp nơi thu phí bảo hộ hay là đòi nợ thuê giống như trong phim truyền hình sao?”
Lộ Thâm: “…”
Lộ Thâm không ngờ cô vậy mà tưởng thật, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Nhưng mà anh cũng không giải thích gì nhiều, chỉ thuận miệng nói: “Không khác bao nhiêu đâu. Còn cô thì sao, đêm hôm khuya khoắt một mình chạy đến đây làm gì?”
Diệp Phồn Tinh đột nhiên không kịp chuẩn bị, cả người ngừng lại ở đó.
“Không muốn nói thì thôi.” Lộ Thâm không phải là người hay xem vào việc của người khác, chẳng qua là muốn dời đi sự chú ý của cô, miễn cho cô tiếp tục truy hỏi về những năm anh làm lão đại kia.
Diệp Phồn Tinh lại không khỏi bị khơi lên ham muốn muốn tâm sự.
“Tôi…tôi gặp phải một vấn đề hóc búa.”
Có thể là bởi vì anh chỉ là một người xa lạ như bèo nước gặp nhau, lại chứng kiến sự chật vật của cô hôm nay, Diệp Phồn Tinh phát hiện muốn mở lời với anh, cũng không khó như trong tưởng tượng.
Cô do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng đem tâm sự giấu ở trong lòng nói ra, “Có người dùng cách cắt cổ tay tự sát, buộc tôi làm một việc mà tôi đặc biệt không muốn làm, cũng là chuyện không thể làm. Người nhà của anh ta vì anh ta, chạy đến trường học quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi cứu người, còn dùng việc làm ăn để uy hiếp người nhà của tôi.”
Lộ Thâm khẽ giật mình,có chút không tập trung suy nghĩ : “Đạo đức bị bắt cóc?”*
*Ý chỉ những người không có tính người, ác độc.
“Ừm.” Diệp Phồn Tinh ngẫm lại vẫn là rất tức giận, oán hận cắn một miếng bánh mì nói, “Tôi mới sẽ không để bọn họ được như ý đâu, bọn họ thích chết thì cứ chết, thích quỳ thì cứ quỳ đi!”
Lộ Thâm liếc cô một cái: “Không sợ gây náo đến mạng người sao?”
Diệp Phồn Tinh sững sờ, có loại cảm giác bị anh nhìn thấu. Cô có chút xấu hổ cũng có chút buồn bực, ngẩng đầu nói: “Có gì mà phải sợ! Cũng không phải tôi bắt hắn làm như thế! Mà tôi mới thực sự là người vô tội có được hay không? Dựa vào cái gì mà bọn họ đều đến uy hiếp tôi!”
Miệng trái lại rất cứng rắn, đáng tiếc lại bị sự bối rối và bất an trong mắt đã bán sạch sẽ.
Lộ Thâm lắc đầu bật cười: “Đã không có cái gì phải sợ, cô còn bày ra khuôn mặt đau khổ để làm cái gì?”
Bạn đang đọc bộ truyện Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy, truyện Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy , đọc truyện Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy full , Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy full , Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy chương mới