Editor: Mộc Lạp Đề
Trên đường về nhà, trong đầu Diệp Phồn Tinh đều là cảnh tượng lúc nãy.
Cái ôm mạnh mẽ và ấm áp của thiếu niên cùng hơi thở sạch sẽ xen lẫn một chút hung hăng, giống như một cơn gió thôi xua tan hết mây mù, bao phủ cả người cô ở trong đó, làm sao cũng thoát ra được.
Chết rồi chết rồi, triệu chứng này làm sao lại giống như động.xuân vậy?
Bản thân chưa từng yêu đương lần nào, nhưng lại nhìn thấy người khác yêu đương rồi, cô bụm mặt lại cả người đều có chút hoảng.
Bởi vì cái chết của Giang Như, cô đối với cái trò chơi tình yêu này luôn là bài xích hơn tò mò, vì vậy mặc dù ở bên cạnh có rất nhiều người theo đuổi, nhưng từ xưa đến nay cô chưa từng động lòng với ai.
Cô vẫn cảm thấy như vậy rất tốt, bởi vì cô không muốn giống như mẹ mình vậy, bởi vì một người đàn ông và một phần tình cảm nhìn không thấy sờ cũng không được mà hủy hoại đi cả cuộc đời mình, cô chỉ muốn mình mãi mãi một Diệp đại tiểu thư kiêu ngạo và tiêu sái, chỉ yêu bản thân như bây giờ.
Nhưng bây giờ, cô cư nhiên lại có sự đau lòng thương tiếc còn có mặt đỏ tim run với một người con trai….
Diệp Phồn Tinh càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, cơ hồ theo bản năng đưa ra quyết định: sau này phải cách xa Lộ Thâm một chút.
Không phải là anh không tốt, cũng không phải là anh không xứng với cô. Ngược lại là bởi vì anh tốt hơn tất cả những người con trai mà cô quen biết, cô mới giữ khoảng cách với anh. Bởi vì cô sợ nếu mình ở quá gần anh bản thân sẽ không kiểm soát được mà thích anh. Cô sợ đến lúc đó khi có dính dáng đến tình cảm, hai người ngay cả bạn bè cũng không làm được.
Cho nên, vẫn nên cách xa một chút đi, như vậy đối với bọn họ đều tốt….
Cô gái cắn môi nhìn phong cảnh đang lướt nhanh ở ngoài cửa sổ, trong lòng lại nhấn mạnh lần này đến lần khác: Diệp Phồn Tinh, mày phải nắm chắc, tuyệt đối đừng tìm đường chết, nếu không chính là hại người hại mình đó biết không!
Trên đường về nhà cô cứ thôi miên mình như vậy, cuối cùng trong lòng cô không còn hoảng loạn nữa. Nhưng chính lúc này, điện thoại của cô đột nhiên vang lên, Diệp Phồn Tinh cầm lên nhìn, là Lộ Thâm.
“…”
“!!!”
Trái tim không dễ dàng gì mới bình tĩnh tĩnh lại bây giờ chỉ vì cú điện thoại này mà liền mất kiểm soát đập loạn lên, Diệp Phồn Tinh suýt chút nữa gào lên, liên tục hít sâu mấy ngụm, mới đỏ mặt tay run run ấn nút nghe.
“Alo?”
“Về đến nhà chưa?” Không biết có phải do ngăn cách bởi chiếc điện thoại hay không mà giọng nói của anh như mang theo dòng điện, lười biếng gợi cảm, êm tai đến nỗi khiến người ta tê cả da đầu.
Diệp Phồn Tinh một bên nhịn không được mà dán chặt tai vào cái loa một bên ở trong lòng nhắc nhở bản thân: Diệp Phồn Tinh con mẹ nó mày tỉnh táo một chút cho bà! Không phải chỉ là giọng nói êm tai một chút thôi sao! Trên đời này có nhiều tiểu ca ca có giọng nói dễ nghe lắm, cũng không phải chỉ có một mình cậu ta!
Có lẽ thấy cô mãi vẫn chưa trả lời, Lộ Thâm có chút buồn bực, lần đầu tiên kêu tên của cô: “Diệp Phồn Tinh?”
Diệp Phồn Tinh: “…”
Bà mẹ nó tôi đi chết đây.
Cô gái nhắm mắt lại, trống tim dồn dập, hận không thể đập cái thứ không có tiền đồ này một cái. Sau đó cô mới cố gắng giọng điệu bình tĩnh như thường ngày nói: “Alo? Cái gì vậy, vừa rồi tín hiệu không tốt lắm, nghe không được rõ. Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là hỏi cậu đã về đến nhà chưa. Tiếp đó, món quà cậu tặng tôi đã cho Ninh Ninh nhận rồi, em ấy nói muốn tự mình nói một tiếng cảm ơn với cậu.” Lộ Thâm nói xong liền đưa điện thoại cho Lộ Ninh.
Lộ Ninh: “Chị Tinh Tinh, cảm ơn chị đã tặng đồng hồ cho em, em rất rất thích nó!”
Nghe thấy thanh âm trong trẻo và vui mừng của cô bé ở trong điện thoại, trong lòng Diệp Phồn Tinh âm thầm thở ra một hơi. Nhưng đồng thời lại cảm thấy có chút mất mát….
Phi! Mất mát cái cọng lông!
Diệp Phồn Tinh một bên cố gắng kéo cái tâm tư đang muốn ngóc đầu dậy bay đến trên người Lộ Thâm lại, một bên nặn ra nụ cười trả lời Lộ Ninh: “Ừm ừm, Ninh Ninh thích là tốt rồi, không cần cảm ơn…không tốn kém đâu, cái này không đắt.. Sinh nhật của chị hả? Vẫn chưa đến đâu, chờ tới lúc sắp đến, chị sẽ nói cho Ninh Ninh…”
Sau khi nói chuyện khoảng ba bốn phút, bên kia cúp máy. Diệp Phồn Tinh ngoài miệng thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại giống như cái ao nước bị người ta phá rối vậy, mãi vẫn không bình tĩnh được.
**************
Nửa tháng sau, Diệp Phồn Tinh vẫn chưa gặp lại Lộ Thâm.
Lộ Thâm vì bận chuyện trong nhà nên không thể đi học được, còn Diệp Phồn Tinh thì cố ý không liên lạc với anh, mãi cho đến sáng hôm nay hai người mới gặp lại.
Bạn đang đọc bộ truyện Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy, truyện Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy , đọc truyện Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy full , Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy full , Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy chương mới