Ở trong nhà Hách Tố Văn lấy bằng chứng xong, tất cả nhân viên điều tra rút khỏi hiện trường, Tiêu Tiêu đi ở sau cùng.
Vừa mới ra khỏi cửa chính không lâu, Tiêu Tiêu bị một âm thanh ở sau lưng kêu lại, Tiêu Tiêu quay đầu nhìn lại, là một cô gái không kém cô bao nhiêu tuổi, đang nghiêng đầu cười ha ha vẫy tay với cô.
Tiêu Tiêu thấy gương mặt này có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi gặp qua ở nơi nào, trong trí nhớ chỉ có một hình ảnh rất mơ hồ rất xa xăm.
Cô gái nhìn thấy biểu tình bối rối mờ mịt này của Tiêu Tiêu, kéo tóc lên, giống như tái diễn lại hình tượng trước kia của cô ấy, sau đó giống như một chú thỏ con vui vẻ, nhảy đến trước mặt Tiêu Tiêu.
“Tiêu Tiêu, cậu không nhận ra mình sao? Mình là Đường Nghi nè. Lúc đại học, bọn mình còn là giường trên giường dưới”!
Đường Nghi?
Cái tên này Tiêu Tiêu một chút cũng không quen thuộc, cô thật sự quen biết cô gái trước mặt này sao?
Tiêu Tiêu cố gắng nhớ lại, nhưng đầu óc giống như một đống hồ nhão, bị pha trộn nát nhừ, cái gì cũng không phân biệt được.
Tiêu Tiêu xấu hổ mà cười cười với Đường Nghi, xem như một loại đáp lại với ‘người quen cũ’ đi.
Đường Nghi cúi đầu thấy cái rương trong tay Tiêu Tiêu, thần kinh mẫn cảm mà nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Cậu đang ở hiện trường? Gần đây có xảy ra án mạng à”?
Tiêu Tiêu gật gật đầu, trả lời một câu, nói: “Một hộ dân nữ ở lầu sáu chết trong chính căn nhà của mình”.
“Trời ơi”! Sắc mặt Đường Nghi biến đổi, thanh điệu nói chuyện cũng trở nên chói tai “Lầu sáu của tòa nào? Không phải là chị Hách chứ”?
Trình Gia Dũng đi phía trước Tiêu Tiêu vừa nghe thấy giới nữ họ Hách, giống như loa tai dài ra, phản ứng có điều kiện quay đầu lại nhìn xung quanh, ngay lúc thấy Tiêu Tiêu đang nói chuyện với một cô gái, liền đi qua dò hỏi: “Cô quen biết với phòng ba lầu sáu Hách Tố Văn”?
Đường Nghi khổ sở gật gật đầu, thì ra thật sự là Hách Tố Văn! Dự cảm không tốt trở thành sự thật rồi.
Nhà Đường Nghi ở phòng ba lầu năm, cô ấy với Hách Tố Văn làm hàng xóm lầu trên lầu dưới bảy tám năm rồi, Đường Nghi nhỏ hơn Hách Tố Văn bảy, tám tuổi, nhưng tính cách giống nhau, nói chuyện với nhau rất ăn ý, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng nhau hẹn ăn một bữa cơm gì đó.
Đường Nghi tự giới thiệu với Trình Gia Dũng: “Tôi tên Đường Nghi, cũng làm việc tại hệ thống công an, trước mắt là kỹ thuật viên phân tích hình ảnh của phân cục Thiết Đông, cũng là bạn cùng phòng Đại học Công An với Tiêu Tiêu”.
Kỹ thuật viên phân tích hình ảnh chủ yếu phụ trách công việc phân tích chân dung, công nghệ hình ảnh video vân vân, nội bộ gọi bọn là là ‘ngàn mắt’. Rất nhiều hình ảnh video theo dõi mang về thông qua kỹ thuật của bọn họ, sau khi tháo rời cùng phân tích, liền có thể tìm ra những dấu vết để lại không dễ phát hiện, là tổ kỹ thuật rất có ích với việc phá án của các cảnh sát hình sự.
Cùng thuộc một hệ thống, rất nhiều chuyện không cần giải thích quá nhiều, trao đổi cũng thuận tiện hơn. Trình Gia Dũng liền nhanh chóng chuẩn bị tốt bút với sổ ghi chép mang theo bên người, hỏi Đường Nghi mấy vấn đề.
“Đường Nghi, theo cô kể, quan hệ hàng xóm của cô với Hách Tố Văn vẫn luôn không tệ, gần đây cô có phát hiện cô ấy có cái gì không ổn không”?
“Có”! Đường Nghi gật gật đầu, “Chị Hách nói gần đây chị ấy thường xuyên gặp phải chuyện ngoài ý muốn, mấy lần thiếu chút nữa mạng cũng không còn”.
Trình Gia Dũng thầm nghĩ, xem ra việc ‘chuyện lạ’ thường xảy ra bên người Hách Tố Văn đã không phải là bí mật, những người thân bạn bè tri kỷ bên cạnh đều biết.
“Hách Tố Văn có nói là chuyện gì ngoài ý muốn với cô không”? Trình Gia Dũng tiếp tục hỏi.
“Có, thiếu chút nữa bị xe tông, bị bình hoa đập trúng linh tinh. Tôi cho rằng chỉ là trùng hợp, không nghĩ tới chị Hách thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn”! Đường Nghi ngẩng đầu nhìn thoáng qua tầng sáu cửa sổ nhà Hách Tố Văn, trên mặt lộ ra biểu tình buồn bã.
“Gần đây Hách Tố Văn gặp phải chuyện gì? Hoặc là tâm trạng sa sút”?
Đường Nghi chu môi, nghĩ một chút, nói: “Ý anh là trầm cảm? Không đâu! Tôi biết chị Hách nửa năm trước quen một người bạn trai vừa ý, chị ấy thường xuyên nhắc đến anh ta, tình cảm hai người rất tốt. Gần đây chị ấy còn được công ty thăng chức tăng lương. Ngoại trừ hơn một tuần nay gặp phải nhiều chuyện ngoài ý muốn, làm thần kinh chị ấy có chút hoảng loạn, thì cảm xúc của chị ấy vẫn luôn rất tốt”!
“Cô gặp qua bạn trai của Hách Tố Văn chưa”?
“Không có, tôi chỉ là nghe chị Hách thường xuyên nhắc đến anh ta”.
“Ngày hôm qua cô có gặp Hách Tố Văn không”?
“Không có, hôm qua tôi rất trễ mới tan ca, nhưng hôm qua lúc tôi ra ngoài vứt rác nhìn thấy một người đàn ông đi hướng lầu sáu, có lẽ là tìm chị Hách. Lầu sáu chỉ có một nhà chị Hách. Hàng xóm đối diện nhà chị ấy hàng năm ở nhà con trai, gần như không trở về”.
Đàn ông? Trình Gia Dũng giống như phát hiện chỗ đáng ngờ, liền nhanh chóng truy hỏi Đường Nghi một câu: “Lúc cô thấy người đàn ông lên lầu khoảng mấy giờ”?
Đường Nghi không cần nghĩ ngợi mà trả lời: “Buổi tối khoảng mười giờ rưỡi, bởi vì lúc đó tôi vừa mới tan làm về nhà, cố ý nhìn thoáng qua thời gian”.
Trong lòng Trình Gia Dũng đại khái hiểu rõ, chứng cứ của Đường Nghi đối với bước điều tra tiếp theo của bọn họ, có tác dụng rất lớn.
“Cảnh sát Trình, chị Hách rốt cuộc chết như thế nào? Lúc chị ấy chết có phải rất khổ sở không”?
Đường Nghi nghẹn nửa ngày, biết bản thân không nên nhiều chuyện, nhưng vẫn nhịn không được hỏi ra.
Trình Gia Dũng có chút khó xử, anh lộ vẻ mặt khó xử: “Đường Nghi, cô biết quy định…”.
“Hình sự án kiện trong lúc phá án, không được phép tiết lộ bất kỳ tin tức gì với nhân viên khác ngoài tổ điều tra. Xin lỗi, tôi với chị Hách quen biết lâu như vậy, chỉ là có chút muốn biết, tôi không hỏi nữa”.
Đường Nghi le lưỡi, cúi đầu nhận lỗi với Trình Gia Dũng.
Biết rõ còn cố phạm, Đường Nghi cảm thấy có chút xấu hổ, cô ấy quay người nhìn thấy Tiêu Tiêu, nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô, giải vây cho bản thân.
Đường Nghi nhiệt tình mời Tiêu Tiêu: “Chúng ta cũng rất nhiều năm không gặp rồi, ngày nào đó cùng nhau ăn cơm đi”!
Tiêu Tiêu vẫn luôn lạnh nhạt với người, đối diện với bạn tốt cùng trường ngày xưa, cũng không biểu hiện ra quá mức nhiệt tình, ngược lại đôi mắt liên tục chuyện động lung tung, có vẻ đặc biệt xấu hổ.
Bị người thân mật, cả người Tiêu Tiêu không được tự nhiên, cô thử rút ra cánh tay bị Đường Nghi túm, đáng tiếc không thành công.
Tiêu Tiêu cưỡng ép bản thân nở một nụ cười, cứng ngắc nói một câu: “Được, có thời gian”!
Biểu hiện trong khoảnh khắc của hai cô gái, đều bị Trình Gia Dũng thu lại trong mắt.
Trình Gia Dũng nghĩ, lúc Tiêu Tiêu cùng Đường Nghi đi học quan hệ cũng không tốt lắm, Tiêu Tiêu tuyệt đối là có ngăn cách với Đường Nghi này, nếu không tại sao cô lại có phản ứng như thế này!
Sau khi tạm biệt Đường Nghi, Trình Gia Dũng muốn hiểu biết một chút vấn đề nhân phẩm của người làm chứng cho anh, cố ý hỏi thăm Tiêu Tiêu: “Cô với Đường Nghi là bạn cùng phòng”?
Bị Trình Gia Dũng hỏi một câu như vậy, Tiêu Tiêu đang đi bỗng nhiên ngừng lại, cô cau mày một chút, mờ mịt mà nhìn về phía trước, trả lời: “Cô ấy nói phải thì chính là phải”!
Đây là trả lời kiểu gì?
Trình Gia Dũng nhíu nhíu mi, đây không phải rõ ràng là qua loa sao? Trình Gia Dũng có thể cảm nhận được Tiêu Tiêu là cố ý lảng tránh nói chuyện với anh.
Sau khi trở về từ trên đảo, đây là lần đầu hai người bọn họ nói chuyện cá nhân, Tiêu Tiêu từ chối với thái độ ngàn dặm, làm Trình Gia Dũng nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, bản thân rốt cuộc là đắc tội cô chỗ nào?
“Cô với Đường Nghi lúc đi học quan hệ không tốt”? Trình Gia Dũng chưa từ bỏ ý định, lại không biết xấu hổ mà tiếp tục không lời tìm lời.
Tiêu Tiêu đặt cái rương trong tay xuống mặt đất, dùng hành động từ chối Trình Gia Dũng lại sóng vai cùng đi, đối với thuộc tính ‘lảm nhảm’ của anh cũng tỏ vẻ cực kỳ không kiên nhẫn: “Xe đợi anh ở bên kia, không phải anh nôn nóng trở về mở họp sao”?
Đối diện với sự xua đuổi của Tiêu Tiêu, Trình Gia Dũng mạnh mẽ nuốt một ngụm nước miếng.
Tiêu Tiêu rốt cuộc là làm sao vậy? Hay là bản thân anh làm sai chuyện gì mà không biết?
Dọc đường trở về, Trình Gia Dũng để Lý Trung lái xe, anh làm tổ trên chỗ ngồi hàng sau cùng nghĩ chuyện, không phải nghĩ án tử của Hách Tố Văn, mà là đang nghĩ lại hành vi lời nói gần đây của bản thân, rốt cuộc làm sai cái gì? Làm Tiêu Tiêu có ý kiến lớn như vậy với anh.
Thái độ của Tiêu Tiêu trước sau ngược nhau, làm Trình Gia Dũng cực kỳ không thích ứng! Này ‘thoắt lạnh thoắt nóng’, là cực kỳ dễ dàng làm người cảm mạo phát sốt, đau đầu không khỏe!
Trước khi cuộc họp của án Hách Tố Văn diễn ra, Tiểu Chu ôm ra mấy bản tư liệu thông tin cá nhân của Hách Tố Văn vừa mới in xong, phân phát cho mỗi nhân viên đang ngồi.
Tô Quần đại đội trưởng phá lệ mà tham gia một lần cuộc họp án kiện, ông ấy quen ngồi trên ghế mềm mại thoải thoái trong văn phòng mình, ghế trong phòng họp cứng ngắc, làm cái eo già từng bị thương nặng của Tô Quần không chịu được.
Không đến mười lăm phút, ông ấy lại lần nữa đem người phụ trách án tử giao cho Trình Gia Dũng, bản thân rút lui trước.
Trình Gia Dũng lấy ‘tình báo’ mới nhất Tiểu Chu đưa tới, đọc to cho mọi người nghe.
“Hách Tố Văn, 33 tuổi, bằng cấp trung học. Tám năm trước ly dị, đã có một đứa con, lúc ly dị đứa con phán cho bên nam, sau khi ly dị không có tái hôn, trước mắt bản thân đang ở trong một câu lạc bộ ăn uống và giải trí lớn, làm nhân viên phục vụ trong quán trà, tài khoản tiết kiệm cá nhân không nhiều lắm, có nợ bên ngoài hay không chưa điều tra rõ”.
“Này…cũng không có cái gì đặc biệt”?
Trình Gia Dũng vừa mới đọc xong, Lý Trung gõ gõ cái bàn là người thứ nhất lên tiếng, lấy kinh nghiệm phá án nhiều năm của ông ấy, bối cảnh của Hách Tố Văn không tính là phức tạp, là bức họa bình thường của đa số phụ nữ đơn thân.
Nhưng cũng đúng bởi vì bình thường, không có điểm nổi bật, đem lại rất nhiều trở ngại cho phương hướng điều tra của bọn họ.
“Cậu nói xem, đa số hung án, đều không thoát khỏi ba điểm tìền, tình, thù”!
Lý Trung lắc đầu ngón tay nói: “Hách Tố Văn này nhìn bối cảnh cũng không giống người có tiền? Phương diện tình cảm, tám năm trước đã ly hôn rồi! Một người đơn giản sinh hoạt, phương diện công việc cũng đề cập không tới vấn đề xung đột gì lớn! Ai sẽ muốn giết cô ấy? Còn phải năm lần bảy lượt ra tay”!
“Không đúng nha”! Trương Mộ Đồng nhớ lại tình huống lúc sáng điều tra với Trình Gia Dũng, xen vào nói một câu: “Ai nói Hách Tố Văn không có tiền? Một tủ đồ hàng hiệu của cô ấy, còn có túi sách Hermes bản giới hạn”!
“Thật à”!
Tiểu Chu trừng to mắt, dần hiện ra ánh sáng cực kỳ hâm mộ. Phụ nữ vừa nghe đến túi hàng hiệu, đặc biệt là ba chữ bản giới hạn này, còn cao hứng hơn so với nhìn thấy một cái rương vàng bạc châu báu.
“Hơn nữa trước mắt Hách Tố Văn cũng không ở trong trạng thái độc thân, tôi nghe hàng xóm của cô ấy nói, nửa năm trước cô ấy quen biết một người bạn trai” Trình Gia Dũng đem tin tức thăm dò buổi sáng bổ sung vào.
Lý Trung xoa xoa cằm mình, trầm mặc một lát mới nói: “Có chút thú vị! Xem ra Hách Tố Văn vẫn là có chút đồ vật có thể tra”.
Trên sân thượng của tòa nhà kỹ thuật nghiệm chứng, Tiêu Tiêu đang đứng ở mái nhà hóng gió, hôm nay sau khi gặp Đường Nghi, làm cho Tiêu Tiêu chấn động không nhỏ, cả người rầu rĩ, tâm trạng cũng không phải rất tốt, thùa dịp làm xong công việc trong tay, một mình chạy tới sân thượng hóng gió lạnh.
“Tiêu Tiêu, làm sao vậy? Tâm trạng không tốt”?
Lực chú ý của Tiêu Tiêu tập trung mà nghĩ chuyện, căn bản không chú ý đến tiếng bước chân ở phía sau, cô giật mình một cái, quay đầu phát hiện nói chuyện với cô là Châu Vũ đại chủ nhiệm của bọn họ.
“Chú Châu”! Tiêu Tiêu mệt mỏi cười, không che giấu được sự uể oải.
Châu Vũ với bố Tiêu Tiêu là bạn tốt nhiều năm, lúc Tiêu Tiêu còn rất nhỏ, liền quen biết Châu Vũ, thời gian làm việc ngày thường, Tiêu Tiêu đều giống với những đồng nghiệp khác gọi Châu Vũ là chủ nhiệm Châu, người ở đây cũng không biết hai người họ trước kia đã quen biết.
Châu Vũ từ nhỏ nhìn Tiêu Tiêu lớn lên, là một bậc cha chú rất hiểu biết cô. Mỗi tiếng nói hành động của Tiêu Tiêu, Châu Vũ rất nhanh liền có thể quan sát được cảm xúc của cô thay đổi.
“Cháu làm sao vậy? Có phải lại bị những âm thanh đó quấy nhiễu không”? Châu Vũ vẫn luôn biết năng lực thông linh của Tiêu Tiêu, cô có thể nghe những âm thanh người thường không nghe được.
Tiêu Tiêu lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy u sầu: “Chú Châu, hôm nay cháu gặp bạn học đại học của cháu”.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!