Thiên Du tỉnh dậy với một cơ thể mệt mỏi, cái đầu choáng váng đau nhức, quơ tay để tìm kiếm chiếc điện thoại thì thấy một người nằm cạnh. Cô lấy chiếc điện thoại ở cái kệ bên cạnh giường rồi nằm xuống "bây giờ là 6h30 Nhi không đi làm sao?" vừa nằm xuống thì người bên cạnh đã động đậy, đôi mắt dần dần mở ra.
- Chị dậy rồi sao? có mỏi lắm không? - Khánh Nhi lo lắng hỏi
- Tôi không sao, mà sao em lại ở đây? - Thiên Du thắc mắc
- Hôm qua chị uống say, chị Linh Lan đã đưa chị về nhà rồi gọi cho em - Nhi thuật lại sự tình tối qua
- Vậy à. Em không đi làm sao?
- Hôm nay là thứ 7 mà
- À..ừm tôi quên mất - Thiên Du nhớ ra hôm nay là thứ 7
Hai người rơi vào bầu không khí im lặng, mỗi người một mép giường để hở một khoảng trống lớn ở giữa, không ai đụng chạm với ai, duy chỉ có đắp cùng một chiếc mềm lớn. Thiên Du vẫn chưa hẳn đã tha thứ cho Nhi, còn Nhi thì không biết nói thế nào để Thiên Du tha lỗi. Cuối cùng cô lấy hết can đảm để nói:
- Tiểu Du à, xin chị tha lỗi cho em, em biết em sai rồi, em sẽ gặp cậu ta và nói từ nay sẽ không bao giờ gặp nhau nữa. Đừng giận em nữa, em không thể chịu đựng được khi thấy chị nhìn em bằng ánh mắt ấy, ngoài chị ra trong lòng em không hề có chỗ cho người khác - Khánh Nhi vừa nói vừa khóc, nước mắt chảy ngược xuống gối.
Thiên Du vẫn im lặng mà lắng nghe không hề nói một lời nào.
- Em yêu chị rất nhiều, em không có ý muốn làm tổn thương chị. Em xin lỗi, thực xin lỗi - chiếc gối đã muốn ướt đẫm nước mắt của Nhi
Thấy Thiên Du không hề có phản ứng gì, Khánh Nhi nghĩ mọi việc kết thúc rồi, tất cả cũng tại mình ngu ngốc đánh mất đi một tình yêu quý giá như vậy. Cô hất nhẹ tấm mềm ra rồi ngồi dậy, cố gắng không nhìn vào ánh mắt của người bên cạnh. Đứng dậy và đi ra ngoài thì bất chợt một bàn tay bắt lấy tay cô, quay đầu nhìn thì thấy Thiên Du nắm lấy tay cô kéo mạnh cô vào lòng ôm thật chặt.
- Em tính đi đâu? - Thiên Du vừa hỏi vừa gắt gao ôm chặt người kia
- Đâu cũng được miễn là rời khỏi đây - Nhi khóc lóc mà đẩy người kia ra
- Em tính bỏ tôi hả? - Thiên Du thấy người trong lòng cựa quậy thì càng ôm chặt hơn
- Là chị không tha thứ cho em, em đâu có lý do gì mà ở lại - Nhi nói
- Tôi có nói là không tha thứ cho em à? *cười*
- Vậy tại sao chị lại im lặng như vậy? - Nhi trách
- Tôi im lặng đâu có nghĩa là tôi muốn bỏ em. Tôi đang nghe em nhận lỗi đó chứ *cười lớn*
Thiên Du đưa tay lên má người trước mắt lau đi những giọt nước mắt kia, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Nhi. Một hồi lại đưa tay quàng lấy cổ Khánh Nhi kéo người kia vào lòng. Nhi sau khi thấy được những cử chỉ thân mật của Thiên Du thì đã hết khóc mà nở một nụ cười hạnh phúc, ghé vào lòng Thiên Du, cảm thấy thật vui vẻ.
- Em đó, tại sao lại để tôi đau lòng vậy chứ? - Thiên Du nói
- Xin lỗi Tiểu Du - Nhi xấu hổ
- Từ nay không được thân mật với mấy tên con trai nữa. Nhìn thấy em gần bọn họ trong lòng tôi thật muốn đem mấy tên đó ra băm thành trăm mảnh
- Em hứa từ nay sẽ không như vậy nữa
- Vậy thì tốt rồi, em biết tôi sợ nhất điều gì không? điều tôi sợ nhất đó chính là đánh mất em, tôi sợ có một ngày ai đó cướp em đi từ tay của tôi. Nếu chuyện đó xảy ra thì tôi thật không muốn sống nữa - Thiên Du vừa nói vừa xoa xoa mái tóc của Nhi
- Chị đừng nghĩ linh tinh, em luôn ở đây, bên cạnh chị. Sẽ không bao giờ rời xa chị, không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với chị nữa.
Đôi tình nhân ôm nhau thật muốn làm người khác phải ghen tỵ. Lát sau thì hai người cũng rời giường và đi chuẩn bị đồ ăn sáng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!