Trước đó, tâm tình Dịch Lĩnh thấp thỏm lo âu, sau đó, nụ cười trên khoé miệng của anh không biến mất một giây phút nào.
Bữa cơm này trừ bỏ Ô Dung Thành ăn có chút nín thở, Ô Nha Nha cũng Dịch Lĩnh đều cảm thấy ngon lành.
Hai người cách bàn ăn thật lớn, thường xuyên nhìn nhau, mỗi một lần ánh mắt chạm nhau đều sẽ vô cùng ăn ý mà tràn lan ý cười.
Có đôi lúc, hai người chăm chú nhìn nhau một thời gian quá dài, quá dính nhau, còn chọc Ô Dung Thành phải ho khan một tiếng, nhắc nhở bọn họ chú ý xung quanh.
"Ba ba, con đây không tính là yêu sớm chứ?", Ô Nha Nha đã hơn 200 tuổi mặt thẹn thùng hỏi.
Nhưng trong mắt của Ô Dung Thành, con gái ông tuy rằng 200 tuổi, song thời gian khai tri cũng mới 17- 18 năm, so với thiếu nữ nhân loại 17- 18 tuổi thì so thế nào? Đây không phải yêu sớm, vậy cái gì gọi là yêu sớm?
Ông uy nghiêm nhìn qua.
Ô Nha Nha dự cảm ông muốn giáo huấn, vội vàng ôm cánh tay ông, dùng mái đầu xù xù lông cọ cọ vai ông, trong miệng lẩm bẩm: "Không tính nhỉ? Không tính nhỉ? Con có thể yêu đương nhỉ? Con tìm viên bi nhỏ mười lăm năm đó! Con thật không dễ dàng mà!"
Ô Dung Thành không thể chống cự, cuối cùng cười dịu dàng, sau đó thở dài nói: "Không tính, chỉ cần con vui vẻ là được"
Mặc dù ông là thần linh, ông cũng không cách nào khiến thời gian vĩnh viễn ngừng lại khi con gái chỉ là một mầm cây nhỏ trên gốc cây lớn của ông.
Cô sớm muộn gì cũng có một ngày lớn lên, sẽ bay xa.
Định nghĩa về ba là gì?
Ba hẳn là một gốc cây, vĩnh viễn đứng ở một nơi gọi là "nhà".
Khi con gái không còn chịu được mưa gió ở bên ngoài, cô liền có thể bay về, dưới cành cây diện tích rộng lớn vô ngần có được cảm giác an toàn vô cùng kiên cố.
Khi con gái muốn bay đi, ông sẽ dùng phiến lá nâng cô lên, giúp cô bay càng cao.
Nhưng bất kể bay rất cao rất xa, khi con gái mỏi mệt, gốc cây này nhất định sẽ là nơi ấm áp nhất cho cô sống.
Đây là lý giải của Ô Dung Thành về ý nghĩa người cha.
Ông xoa xoa đầu con gái, nụ cười rất chi bất đắc dĩ: "Ăn xong rồi thì cùng Dịch Lĩnh ra ngoài chơi đi, ba ba tiếp mấy vị khách."
"Được ạ!", Ô Nha Nha không có lương tâm vội vàng kéo Dịch Lĩnh ra khỏi phòng ăn.
Vài vị khách lướt qua bọn họ, mỗi một người đều chính là đại nhân vật hai giới chính- thương [1].
[1] Chính- thương: chính trị và thương nghiệp.
Dịch Lĩnh tuy rằng cảm thấy tò mò, lại không cố tình dò hỏi.
Cha của yêu quái nhỏ vừa gặp liền biết không phải nhân vật đơn giản, bộ rễ của ông ở thế gian hẳn có diện tích rất lớn.
Nhưng Chu Hoan Hoan đánh xe vào cổng nhà cũ của Ô gia lại bị lòng hiếu kỳ tra tấn đến khó chịu cả người.
Khi mới được Châu Húc Dương đem về Châu gia, cô ta cho rằng phô trương kia cũng xem như là xa xỉ bậc nhất.
Chầm chậm qua một năm, tham gia rất nhiều yếu hội, cô mới ý thức được, Châu gia ở Lan Hoa chỉ là nhị lưu [2], nhị lưu muốn thăng lên làm nhất lưu quả thực khó hơn lên trời.
[2] Đại loại là trong giới thượng lưu cũng phân chia cấp bậc.
Châu gia chỉ ở cấp bậc thứ hai, chứ không phải ở cấp bậc đầu tiên (cấp bậc cao hơn).
Muốn được lên cấp bậc cao hơn phải dựa vào tài phú, các mối quan hệ, tiếng nói...!nhiều thứ khác nữa.
Mỗi một giai tầng của Kim tự tháp đều có ranh giới rõ ràng.
Ở tầng thấp nhất bạn cảm thấy thế giới như nhau, thiên hạ một nhà, nhưng càng lên cao càng có thể cảm nhận rõ ràng, thế giới hẹp cỡ nào, đấu tranh kịch liệt cỡ nào.
Chu Hoan Hoan từng không biết trời cao đất dày muốn gia nhập vào tầng thế gia nhất lưu, lại bị nhóm những nhị đại vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng kia dẫm đạp đến thương tích đầy mình.
Cho tới bây giờ cô ta vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng một ly rượu vang đỏ lạnh băng nhỏ từ trên đỉnh đầu cô ta xuống, làm bẩn bộ lễ phục trắng như tuyết.
Trong nháy mắt khó chịu lẫn chật vật kia, cơ hồ đánh dập cô ta hoàn toàn.
Người hắt rượu vào người cô ta lui ra phía sau vài bước, vỗ tay cười to, vậy nên toàn bộ người trong phòng đều cười vang ác ý.
Mặc dù trở thành đại tiểu thư Châu gia, cô ta ở trong mắt đám người đó vẫn không thoát khỏi cái nghèo kiết hủ lậu.
Từ đó về sau, cô ta từ trong vui mừng như điên vì được quá độ giai tầng lắng đọng xuống, rốt cuộc cũng hiểu rõ, xã hội này chính là một khu rừng hắc ám, loài bò sát tránh dưới đất, rắn chuột chui vào bụi cây, động vật ăn cỏ chạy trốn khắp nơi, chỉ có mãnh thú mới có thể ưu nhã chậm rãi bước đi.
Cô ta bây giờ cùng lắm chỉ là động vật ăn cỏ mà thôi.
Nhưng mới vừa rồi, mấy mãnh thú bị người hầu Ô gia dẫn vào.
Bọn họ chậm bước vào rừng cây, ưu nhã lẫn ngạo mạn đã bị cẩn thận cùng căng thẳng thay thế.
Vậy nên có thể thấy được người ở trong toà nhà cũ này cường đại lại nguy hiểm cỡ nào.
Đó là ba của mình.
Bạn đang đọc bộ truyện Cô Nàng Quạ Đen tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cô Nàng Quạ Đen, truyện Cô Nàng Quạ Đen , đọc truyện Cô Nàng Quạ Đen full , Cô Nàng Quạ Đen full , Cô Nàng Quạ Đen chương mới