Mọi lực chú ý của anh đều bị hấp dẫn, không cách nào dời mắt được.
Thích Nguyệt nghiêng đầu, đầu choáng váng không suy nghĩ được. Cô nhìn Tô Cận, lại cúi đầu nhìn chằm chằm quần áo mình một hồi, mới đỏ mặt giơ tay che lại, ủy khuất nói: "Anh, anh không được nhìn."
Nơi khiến người ta mơ màng bị che lại, Tô Cận cẩn thận ôm cô gái nhỏ, thấp giọng hỏi: "Vì sao không cho tôi nhìn?"
Đúng rồi, vì sao không cho Tô Cận nhìn? Cô là vị hôn thê đính hôn từ trong bụng mẹ của Tô Cận, lúc cô còn rất nhỏ, ba mẹ đã nói qua, sau này cô sẽ làm vợ của Tô Cận.
Thích Nguyệt cau mày nghĩ nghĩ, một ít hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu, cô nhớ lại lời Tô Cận từng nói với cô.
Hung dữ trừng anh, Thích Nguyệt hừ lạnh nói: "Nơi này không thể tùy tiện để con trai nhìn, chỉ chồng tương lai mới nhìn được. Anh lại không phải chồng em, mới không cho anh nhìn."
Cô che quần áo lại. Hừ, anh cũng nói sau này sẽ không cưới cô, còn muốn nhìn nơi này của cô, người đàn ông này thật quá đáng.
Nghe xong lời cô gái nhỏ nói, Tô Cận gần như lập tức nói: "Sau này tôi là chồng em."
Anh nói xong, cả 2 người đều ngây ngẩn.
Thích Nguyệt chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt. Tô Cận sau này sẽ là chồng cô? Nhưng anh đã trực tiếp từ chối cô rồi mà? Ngày đó còn kiên định nói cô không phải nửa kia lý tưởng của anh.
Nhưng bây giờ vì sao anh lại nói với cô, sau này anh sẽ là chồng cô?
Tô Cận cũng ngây ngẩn cả người. Thì ra trong lòng anh, anh thật sự nghĩ sẽ làm người đàn ông của cô gái nhỏ.
Thần sắc anh dần dần nghiêm túc, từng chút từng chút hình ảnh ở chung với cô gái nhỏ chậm rãi hiện lên trong lòng anh.
Thật lâu sau, hai mắt anh híp lại, nét mặt hiện lên tươi cười cực nhẹ.
Có lẽ một khắc anh để Thích Nguyệt tùy ý quấn lấy anh, không có đẩy cô ra, đã động tâm với cô rồi.
Sau đó lại để cô tiến vào nơi ở cá nhân của mình, vì cô mà lần lượt phá lệ, chẳng qua là quá trình động tâm sâu hơn. Phát triển đến bây giờ, chỗ sâu trong đáy lòng anh đã hoàn toàn đem bản thân thành người đàn ông của cô gái nhỏ.
Cho nên nghe xong lời cô nói, mới có thể không chút do dự nói mình là chồng tương lai của cô.
Ít nhất bây giờ anh chắc chắn, mình thích cô gái nhỏ cũng không chỉ là do sinh lí.
Anh thích cô gái nhỏ, đơn giản chỉ là đàn ông thích phụ nữ.
Thích đến muốn cưới cô về nhà.
Vấn đề luôn đè trong lòng Tô Cận khoảng thời gian này, đột nhiên liền biến mất. Tâm tình anh cực kì sung sướng, nhìn cô gái nhỏ có thần sắc ngây thơ trong lòng, cúi đầu hôn lên má cô một cái.
Mềm như bông, còn có mùi hương chỉ thuộc về cô gái nhỏ.
Thích Nguyệt sửng sốt một lúc, mới trì độn che lại nơi bị hôn, ngây ngốc nói: "Anh làm gì đó? Em đã nói anh không được hôn em." Tô Cận xoa xoa tóc cô, lại hôn cô một chút, "Anh có thể hôn em."
"Không thể hôn." Thích Nguyệt kiên quyết.
"Anh là chồng tương lai của em, anh có thể hôn em."
Mặt cô hồng hồng cắn môi, thẹn thùng nói: "Thế, thế thì anh có thể hôn em."
Đầu quả tim Tô Cận hơi ngứa, không nghĩ đến cô gái nhỏ sau khi uống say, sẽ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy.
Anh ôm mặt cô gái nhỏ, lòng bàn tay đặt trên môi cô, hơi thở có chút gấp, "Anh muốn hôn chỗ này của em."
"Anh không phải." Thích Nguyệt gấp đến hốc mắt đều đỏ, ủy ủy khuất khuất nói, "Trước kia anh nói qua, em lớn lên xấu, dáng người không đẹp, cũng, cũng không thông minh, anh sẽ không thích em."
Càng nói trong lòng cô càng ủy khuất, "Anh cũng đã không thích em, vì sao còn muốn hôn em? Có phải anh giống những người đó, chỉ muốn bắt nạt em?"
"Nguyệt Nguyệt," Anh thấp giọng dỗ, "anh muốn hôn em."
Tô Cận cảm thấy đây là nụ hôn đầu tiên của hai người, không thể quá mức tùy tiện. Nhất định phải được cô gái nhỏ đồng ý rồi anh mới hôn. Nhìn cô gái nhỏ mềm mại trong lòng, lần đầu tiên sâu trong đáy lòng Tô Cận đồng tình lời ba anh nói với anh.