Thanh âm cô mềm như vậy, giống như lời làm nũng oán trách giữa cặp tình nhân.
Đầu quả tim Tô Cận tê dại trong chớp mắt. Chỉ là đầu anh ngày càng choáng, căn bản không bắt được cảm giác lướt qua trong chớp mắt này.
Anh nhìn tiểu nha đầu có dáng người khô quắt trước mặt. Cô với những người phụ nữ ngày thường hay vây quanh anh, khác biệt quá lớn.
Nhưng anh chưa từng nghiêm túc đánh giá qua những người phụ nữ khác, bây giờ anh lại không nhịn được nhìn chằm chằm tiểu nha đầu này.
Sau khai giảng cô còn muốn tìm việc làm thêm kiếm phí sinh hoạt, thời gian học tập chắc chắn sẽ ít đi, cô định bây giờ nhân lúc ôn tập trước.
Mọi lực chú ý của Thích Nguyệt đều đặt lên sách giáo khoa, thẳng đến có gió lạnh từ cửa sổ đang mở thổi vào, thanh âm "lạch cạch, lạch cạch" vang lên, cô mới bừng tỉnh. Khép sách vở lại, Thích Nguyệt đi đến bên cửa sổ, phát hiện trời đang mưa.
Bóng đêm rất tối, trong không khí vẫn còn hơi nóng, tiếng mưa rơi ngày càng lớn, trong bóng tối đột nhiên lóe lên ánh sáng đỏ.
Sắc mặt Thích Nguyệt nháy mắt trở nên tái nhợt, môi cô run rẩy, run tay đóng cửa sổ lại, nhanh chóng lên giường, dùng chăn bao cả người lại.
Nước mưa nện lên cửa sổ phát ra tiếng "bùm bùm". Chân trời đen nghịt thỉnh thoáng hiện lên ánh sáng, rất nhanh tiếng sấm kinh vang, đêm tối lại sáng như ban ngày.
Thích Nguyệt túm chặt chăn trên người, thân thể run lợi hại.
Rất nhanh sẽ dừng, không sao đâu, nhịn một chút. Cô nhắm hai mắt, cả người co chặt thành một cục.
Không biết qua bao lâu, mưa không ngừng, tiếng sấm cũng vang ngày càng nhiều hơn. Đột nhiên, đèn trong phòng tắt.
Trong lòng Thích Nguyệt run lên, cắn răng, hai mắt đều nghẹn đỏ.
Trong phòng một mảnh tối đen, nương theo ánh sáng điện thoại, Tô Cận thấy được người đang co thành một cục trên giường. Cả người cô run thật sự lợi hại, trên mặt đều là kinh hoảng bất an, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.
Đầu quả tim Tô Cận ngăn không được run lên, hơi cong eo, không nhịn được hạ giọng, "Em..."
Lời anh nói bị tiếng sấm vang lên lấn áp, Thích Nguyệt nghe không rõ. Cô vươn tay, dùng sức bắt lấy áo ngủ của người đàn ông trước mặt.
Cô đã không rảnh bận tâm người trước mặt là ai, thấp giọng cầu xin anh: "Anh đừng đi được không?"
Tầm mắt mơ hồ, nước mắt theo lời nói chảy ra, Thích Nguyệt từng câu từng câu cầu xin người trước mặt đừng đi.
Hốc mắt Thích Nguyệt phát đau, giống như đã rất lâu rất lâu không có người nói ở lại với cô.
Cô nức nở khóc ra tiếng, tiếng khóc dần dần lớn hơn, càng ngày càng thảm. Sắc mặt Tô Cận cứng đờ.
Vẫn là lần đầu tiên có con gái khóc ở trước mặt anh.
Nghe tiếng cô khóc, mày Tô Cận giật giật. Anh cúi đầu, thấy cô đầy mặt nước mắt, lời muốn nói ấp ủ ở trong miệng mấy lần, rốt cuộc vẫn không nói ra được.
Thôi.
Tiểu nha đầu chỉ mới 17 tuổi.
Thích Nguyệt khóc một hồi, dùng sức hít hít cái mũi, rầu rĩ nói: "Anh đừng đi, em sợ."
Khóc lâu, thanh âm cô hơi khàn.
Dựa vào ánh sáng mờ nhạt, Tô Cận nhìn lướt qua mặt cô, trong mắt hiện lên ghét bỏ, hơi kéo ra khoảng cách giữa hai người, nhướng mày nói: "Anh đi lấy nến."
Anh vừa định rời đi, eo lại bị người ôm chặt lấy.
"Anh, anh không được đi!"
Thích Nguyệt nóng nảy, dùng sức ôm anh. Giống như sợ anh bỏ cô lại, cả người cô đều dính lên người anh.
"Đi xuống!" Tô Cận đen mặt, dùng sức muốn kéo cô xuống. Cô vừa khóc, trên mặt toàn là nước mắt, anh thật sự không chịu nổi.
"Em không muốn." Cả đầu Thích Nguyệt chỉ nghĩ anh muốn rời đi, trên tay càng thêm dùng sức.
Cho dù tuổi cô nhỏ, dáng người lại khô quắt, nhưng trước sau vẫn là con gái. Thứ con gái nên có, cô tất nhiên không thiếu.
Sống 27 năm, Tô Cận lần đầu tiên bị một người con gái ôm chặt đến như vậy, thân thể anh không tránh khỏi sinh ra phản ứng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!