Vẻ mặt của Tô Cận bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ, đuôi lông mày cũng không động đậy một chút nào.
Bộ dáng cô thẹn quá hoá giận khiến tâm tình anh cực kì vui sướng (vui vẻ + sung sướng).
Sức cô gái nhỏ rất yếu, khi cắn người cũng không quá mạnh.
Nơi bị cô cắn trở nên ấm áp, ướt dầm dề, mang theo chút ngứa ngáy.
Thích Nguyệt dùng sức cắn một lúc, đầu óc cũng tỉnh táo lại.
Cô buông tay Tô Cận ra, ngây ngốc nhìn dấu vết mình cắn trên cánh tay, trong lòng có hơi tự trách.
“Sao anh lại ngốc như vậy chứ, cứ vậy để em cắn, cũng không biết đường mà tránh.” Cô cau mày nói thầm, khuôn mặt rất không vui.
Nắm lấy tay anh, Thích Nguyệt nhìn hai hàng dấu răng, sờ nhẹ vài lần hỏi “Anh có đau không?”
Cô vừa rồi cắn rất mạnh.
Sờ khuôn mặt của Thích Nguyệt, Tô Cận xoay người ngồi dậy dựa vào thành giường, ôm cô gái nhỏ vào lòng, khẽ cắn môi cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Không đau.”
Thích Nguyệt nhìn cánh tay đỏ đến giống như sắp chảy máu của anh, hốc mắt ửng đỏ, “Bị như vậy rồi sao lại không đau chứ, anh đừng dỗ em nữa.”
Ngước mắt nhìn chằm chằm anh, giọng Thích Nguyệt hơi nghẹn ngào: “Thật xin lỗi, sau này em sẽ không cắn anh nữa.”
Thấy trong mắt cô gái nhỏ nổi lên nước mắt, Tô Cận lập tức mềm giọng dỗ dành: “Anh không lừa em đâu, anh thật sự không đau.”
Vừa nói xong, anh phát hiện sắc mặt cô gái nhỏ càng trở nên đau lòng thêm.
Tô Cận bất đắc dĩ cười cười, “Nguyệt Nguyệt, giống như em vừa nói, cho dù thật sự đau cũng là do anh ngốc, cứ như vậy mà để em cắn.”
Thích Nguyệt sửng sốt, trừng anh một cái, “Anh không có ngốc.”
“Vừa rồi em nói anh ngốc.”
“Đó là em nói giỡn thôi, anh một chút cũng không ngốc.” Thích Nguyệt vội vã cãi lại.
Tô Cận sao lại ngốc chứ, cô chưa gặp qua người nào thông minh hơn anh.
Cô gái nhỏ bị anh dời sự chú ý đi, Tô Cận thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, ý tưởng nào đó lại bắt đầu hiện lên.
Vừa rồi bộ dáng cô gái nhỏ dựa vào lòng anh, vừa mềm vừa nhỏ nhắn, khiến anh muốn hung hăng bắt nạt cô.
Tô Cận hôn mặt cô, chống lên trán cô, “Nguyệt Nguyệt, chuyện vừa rồi em có muốn thử một lần nữa không?”
Bị anh hôn đến choáng váng, Thích Nguyệt mặt đỏ hồng hỏi lại, “Chuyện gì?”
“Thì là …” Tô Cận cắn tai cô gái nhỏ, nói lại một lần nữa.
Anh nói xong, phát hiện toàn bộ tai cô gái nhỏ đều ửng đỏ cả lên.
Trong lòng Tô Cận hơi rung động, bộ dáng này của cô gái nhỏ thật là xinh đẹp.
Anh vuốt mặt cô gái nhỏ, giọng nói mang theo sự sung sướng: “Nguyệt Nguyệt, em ở trên nhé?”
“Sao anh cứ không đứng đắn như vậy chứ?” Thích Nguyệt trừng anh, “Chúng ta còn chưa ở bên nhau, anh cả ngày đều nghĩ đến chuyện này.”
Tô Cận không cho là đúng, “Nguyệt Nguyệt, anh là người đàn ông có si nh lý và tâm lý bình thường, nhịn suốt 27 năm, bây giờ ôm vợ mình, có loại suy nghĩ đó cũng là chuyện rất bình thường.”
Thích Nguyệt thấy anh lại bắt đầu nói hươu nói vượn, cô không nhịn được mà cào anh, “Anh đừng nói nữa.”
Ôm cô gái nhỏ, Tô Cận thấp giọng dỗ dành: “Được, anh không nói.”
Lẳng lặng dựa vào lòng anh, Thích Nguyệt cọ cọ ngực anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh có đói bụng không? Em nấu cơm xong rồi.”
Tay cô chống lên ngực Tô Cận, ngước mắt nhìn anh, “Chúng ta ăn cơm trước đi.”
Bạn đang đọc bộ truyện Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không? tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không?, truyện Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không? , đọc truyện Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không? full , Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không? full , Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không? chương mới