Chương 49: Đoàn ái khanh, lâu rồi không gặp.
Tác giả: Thiên Địa Linh Linh
***
Trần Lệ vốn đờ đẫn bên dưới lại giật mình, vẻ mặt trở nên đáng sợ, đột ngột giãy lên như cá chép.
"Ngươi vừa nói gì?"
Nói gì? Thuấn Thần hoàn hồn, lại nắm chặt con dao trong tay.
Nàng hét lên:
"Đừng tới gần!" Đùa à sa, trước đó phải thương lượng được với tên Trần Lệ này, để hắn không oang oang khai chuyện giới tính của mình ra. Chưa kể, mình Quan gia tới gần thì không sao, chứ nguyên đám người ấy lại đây, áo mình còn chưa mặc cho hẳn hoi, nhỡ bất cẩn lộ ra vải băng ngực thì phải làm thế nào bây giờ?
Rất may, nàng có anh chồng rất nghe lời, cho nên cả Trần Thuyên và đám lính đều cách một quãng xa, không ai dám tiến lên dù chỉ nửa bước.
Liếc xuống biểu cảm của Trần Lệ, nàng chẳng hiểu ra sao, nên không biết phải trả lời câu hỏi của hắn thế nào, lòng thầm nghĩ: Chẳng nhẽ lại nói Tôi mới chửi bậy đấy? Mà người anh em này, tôi cũng có chửi anh đâu, sao phải để tâm thế?
"Sao ngươi biết câu này?" Đôi mắt Trần Lệ đỏ bừng, cánh tay bị đầu gối nàng đè lên cố gắng cựa quậy muốn thoát ra.
Câu nói ấy người đó từng nói không ít lần. Hắn tò mò hỏi ý nghĩa, người đó nói, là dùng để bộc lộ cảm xúc vô cùng kinh ngạc. Không hiểu sao khi giải thích, gò má người đó lại đỏ lên, còn che miệng ho khan mấy cái, trông rất thiếu tự nhiên.
Thuấn Thần cau mày nhấn con dao lên cổ hắn. Cảm giác đau xót nơi cổ khiến Trần Lệ tỉnh táo lại, bấy giờ mới ngừng kích động, nhưng đôi mắt ngập nước vẫn đăm đăm nhìn nàng.
Thuấn Thần bấy giờ mới ngộ ra. Chậc, hoảng quá nên lỡ miệng phun ra từ hiện đại. Thời này làm gì có câu chửi thề như thế!
Mà Trần Lệ kích động tới vậy, hẳn là do từng nghe ai đó từng nói hệt như nàng. Về phần "ai đó" này, cũng đâu có gì là khó đoán.
"Sao hả? Sư phụ của ngươi từng nói câu này à?"
Trần Lệ không trả lời nàng, đôi môi hắn mấp máy, run run hỏi: "Ngươi ... đến từ nơi đó, giống như Sư Phụ?"
"Phải." Thuấn Thần cũng chẳng buồn giấu hắn. Dù sao chuyện này nói ra, ngoại trừ Quan gia nhà nàng, thì chẳng có ai tin. Cùng lắm chỉ nghĩ Trần Lệ tạo phản bất thành, không cam tâm đến mức trở nên lú lẫn hoang tưởng, đầu óc có vấn đề mà thôi.
Lời khẳng định của Thuấn Thần đã đập nát phòng tuyến cuối cùng của Trần Lệ, đáy mắt hắn lóe lên tia tuyệt vọng, ngửa cổ cười lớn: "Hóa ra là vậy. Chẳng trách. Ha ha, hóa ra ngươi chính là biến số mà Sư Phụ nhắc tới. Ý trời, đúng là không thể chống lại."
Tiếng cười dần nghẹn lại, hắn nghiến răng, ánh mắt sắc như muốn chọc cho người trước mặt thủng vài lỗ: "Sư Phụ nói đúng, đáng ra mới đầu ta không nên mềm lòng với ngươi."
Thuấn Thần vẫn bình thản, chẳng hề né tránh ánh mắt hắn.
"Ngươi thua rồi." Trước mặt bại tướng dưới tay, cớ gì phải sợ hãi cơ chứ?
Trần Lệ ngước nhìn bầu trời xanh trong. Là một ngày đẹp trời. Vậy thì, có gì để nuối tiếc cơ chứ?
Hắn nhắm mắt, âm thanh trầm thấp phát ra từ cổ họng, nhẹ tựa gió thoảng, giống như một tiếng thở dài. Hắn nói:
"Phải, ta thua."
Dứt lời, hắn gồng mình lao về phía lưỡi dao sắc nhọn. Ánh thép lóe lên dưới tia nắng, đẹp đẽ mà cũng thật lạnh lẽo.
May thay, Thuấn Thần nhìn biểu hiện kì lạ của hắn, đã nghi ngờ nãy giờ, kịp thời phản ứng, vội vã rút lưỡi dao về, đồng thời ấn đầu Trần Lệ xuống đất, quát: "Ngươi làm trò gì thế?"
"Sao hả? Đe dọa giết ta, tới giờ lại không dám ra tay à?" Trần Lệ cười giễu cợt.
Bao nhiêu người vô tội đã chết vì hắn, tội còn chưa trả, muốn chết là chết được ư? Thái độ này khiến Thuần Thần càng tức giận, chất vấn:
"Sư phụ ngươi đã đổi mạng cho ngươi được sống, tại sao lại khiến sự hy sinh của hắn trở nên uổng phí?"
"Ngươi có ý gì? Đổi mạng?" Trần Lệ kinh ngạc mở lớn mắt.
Thuấn Thần cũng cảm thấy khó hiểu: "Hắn chết để ngươi được sống. Quan gia đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua, cũng không đuổi cùng giết tận, nếu ngươi biết điều, có thể bình an tới cuối đời. Vậy không phải đổi mạng thì là gì. Chỉ trách ngươi tự tay vứt cơ hội đi mà thôi."
Trần Lệ không nói nên lời. Miệng đóng mở hồi lâu, đầu khẽ lắc, thì thầm lặp đi lặp lại một câu Không thể nào.
Hắn bất chợt gấp gáp nói lớn: "Không phải đó là cách để trở về nơi ở cũ hay sao? Sư Phụ đã bảo ta, nếu chết ở nơi này thì sẽ được trở lại nơi Sư Phụ thuộc về, không cần lo lắng mà."
Mỗi lần giận hắn, người đó đều đòi đi chết để trở về chỗ gọi là "hiện đại" ấy. Mới đầu hắn rất sợ hãi, lập tức ngoan ngoãn nghe lời, lâu dần thành quen, cũng không tin là thật nữa, cho đến khi bọn họ cãi nhau to ...
"Chúng ta không phải thần tiên, đều là người bình thường như ngươi, cũng chỉ có một thân xác duy nhất này. Chết là chết, không thể quay lại đâu cả." Thuấn Thần thở dài, kéo hắn trở về đối mặt với hiện thực tàn khốc mà hắn muốn trốn tránh.
"Vậy, vậy Sư Phụ ..."
Bạn đang đọc bộ truyện Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần, truyện Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần , đọc truyện Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần full , Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần full , Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần chương mới