Chương 16: Động tâm Edit: Su Su Beta: Xiaoxin Cậu chụp cho cô thật đẹp, cô tiến lên nhìn vào bức ảnh, cười nói: "Chụp đẹp lắm." Sau đó cậu trả lại cậu di động cho cô, cô hỏi: "Có muốn tớ giúp cậu chụp một tấm không?" "Không cần đâu." Cậu ghét chụp ảnh. Ôn Uẩn Chi không nói gì, trong lòng tự nhủ chắc là cậu không thích chụp ảnh. Cô nghiêng người nhìn về phía thác nước, "Thượng nguồn ở đâu thế?" "Phía trên có một khe suối." Cô nổi tính tò mò, "Có thể đưa tớ đi xem không?" Cố Viêm Sinh không nói đồng ý nhưng cậu lại đi về phía đường mòn bên cạnh. Cô lập tức đuổi theo cậu. Càng lên cao, đường càng gập ghềnh dốc đứng, Ôn Uẩn Chi có thể nghe thấy âm thanh của dòng nước chảy róch rách. Chỗ khe suối này bị cây cối và cây bụi ở xung quanh che phủ nên hai người phải đi thêm một đoạn ngắn. Ước chừng khoảng một tách trà, diện tích của đường mòn đã trở nên rộng hơn, Ôn Uẩn Chi cuối cùng cũng nhìn thấy thượng nguồn của dòng suối. Trong veo thấy đáy, dòng nước chảy xiết, lá cây ố vàng lơ lửng trên mặt nước, giống như chiếc thuyền nhỏ trôi về hạ nguồn. Trông thấy hai con con cá bơi qua bơi lại, Ôn Uẩn Chi mừng rỡ không thôi, "Có cá kìa!" Cố Viêm Sinh: "Ngạc nhiên lắm à." Tâm trạng Ôn Uẩn Chi đang tốt, không tính toán với cậu: "Tại sao ở đây lại có cá vậy? Là do người dân gần đây nuôi hả?" Cố Viêm Sinh ngẩng đầu nhìn về phía trên: "Trước đây có một ao cá lớn ở phía thượng nguồn." Nhiều năm trước, mẹ cậu cũng tới đây làm công, cậu cũng đi theo phụ mẹ. Ôn Uẩn Chi lập tức hiểu rõ. Cá ở hồ nước đẻ trứng bên trong, trứng cá thuận dòng nước trôi đến hạ nguồn. Sau một khoảng thời gian, trong suối nước sẽ có cá. Cô đang tính nói thì nhìn thấy có một con sâu róm to trên quần áo của mình, bỗng thét lên: "Trời ơi! Trên người tớ có sâu!" Cô không sợ sâu, nhưng sâu lại bò lên đồ của cô, thì lại xem như là một chuyện khác. Cô định đưa tay quăng sâu róm ra, nhưng lại sợ. Thế là cô chỉ nắm lấy quần áo vẩy vẩy để nó rơi xuống đất. Sao mà sâu róm giống như nhựa cao su cứ dính trên quần áo của cô vậy. Nhìn dáng vẻ như muốn nhảy dựng lên vì gấp của cô, Cố Viêm Sinh cười khẽ, ánh mắt như lốm đốm vì sao. Đây là lần đầu tiên cậu cười trước mặt cô, nhưng cô lại không thấy. "Làm ơn giúp tớ lấy nó xuống với." Giọng nói của cô như thỉnh cầu, sắc mặt bối rối. "Xin tôi đi." Ý cười trong mắt Cố Viêm Sinh càng sâu, nhíu mày nói: "Cầu xin tôi, tôi sẽ giúp cậu." Trẻ con! Tự nhiên muốn cô cầu xin cậu ta, nhưng cô đành phải hạ thấp tư thái, ngữ khí vô cùng đáng thương, "Cố Viêm Sinh, xin cậu đấy." Chính là âm thanh dịu dàng cùng khuôn mặt đáng thương này, nó như cuốn lấy hormone trong người cậu, khiến cho cậu trở nên không còn là chính mình. Từ sâu trong đáy lòng cậu dâng lên từng đợt từng đợt chua xót. Cậu vươn tay về phía sâu róm trên quần áo cô, kéo nó xuống rồi ném vào trong suối nước. Sâu róm thuận theo dòng nước trôi đi, cậu khom lưng rửa tay bên dòng suối. Ôn Uẩn Chi như được đại xá mà thở phào, cô khom lưng dùng nước rửa sạch chỗ quần áo bị sâu róm bám vào. Hôm nay cô đã nghịch nước, vừa cúi người, giẫm lên chỗ bùn đất thì chân phải liền trượt đi. Soạt, cô ngã ngồi vào trong suối nước. Cô ngồi ngơ ra trong nước. Cố Viêm Sinh không nhịn được mà bật cười, "Con mẹ nó chứ chưa thấy ai đần như cậu vậy." Ôn Uẩn Chi sắp khóc rồi. Cô đau từ chỗ xương cụt trở xuống quá. Mặt khác, chân phải của cô hình như bị trẹo rồi, cơn đau này rồi lại cơn đau khác kéo đến.
Thấy biểu cảm của cô hơi khác thường, Cố Viêm Sinh nhíu mày suy đoán, "Chân trẹo rồi?" "Ừm." Cô nghiêng mắt nhìn cậu. Đôi mày thanh tú của cô nhăn lại, mắt hạnh ngập nước. Cố Viêm Sinh thầm chửi thề, cậu nhấc chân quay lại, cúi người xuống rồi nhẹ nhàng bế cô lên. Ôn Uẩn Chi theo bản năng ôm lấy cổ cậu, ngửi được hương thuốc lá nhàn nhạt trên người cậu.
Ý thức được hành động thân mật của hai người, cô quay mặt đi chỗ khác, lỗ tai ửng đỏ, "Cảm ơn, thả tớ xuống đi." "Yên nào." Cố Viêm Sinh ôm chặt lấy cô, vành tai đỏ như nhỏ máu. Cậu không dám nhìn cô, ánh mắt hướng về phía trước. Cậu ôm cô đến một khu đất bằng phẳng, rộng rãi rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống một tảng đá sạch sẽ. Cậu ngồi xổm xuống, thanh âm trầm thấp khàn khàn, “Bên nào?" Gò má Ôn Uẩn Chi trở nên đỏ ửng, ngơ ngác: "Cái gì cơ?" Cố Viêm Sinh ngẩng đầu nhìn cô, dáng vẻ có chút không kiên nhẫn: "Chân bên nào bị trẹo?" Ôn Uẩn Chi đáp lời: "Chân phải." Quần, vớ và giày của cô đều ướt hết, may là cô mặc quần jeans màu đậm nên mới không bị lộ hàng. "Đau cổ chân?" Cậu lại lần nữa hỏi thăm. "Ừm." Cô gật đầu. "Có đi được không?" "Có thể." Cậu chậm rãi xắn ống quần bên phải của cô lên: "Tôi sẽ nắn xương lại cho cậu. Nếu đau thì cứ hét lên." Cô đáp trong vô thức: "Tớ sẽ không hét đâu." Cô đã luyện tập ballet đến tận bây giờ, không biết chân đã bị thương bao nhiêu lần. Nhưng xưa nay cô đều không kêu đau. Cho dù có đau lắm cũng sẽ không kêu la, cô sẽ cắn răng tiếp tục điểm lấy mũi chân mà nhảy tiếp. Cố Viêm Sinh hơi nhíu mày khi nghe vậy, cởi giày cô ra. Bàn chân cô lộ ra ngoài không khí, Ôn Uẩn Chi co chân lại theo bản năng, thấy cậu nhìn bàn chân mình chằm chằm, lỗ tai ửng đỏ. Bàn chân của cô rất đẹp, đường cong mu bàn chân và mắt cá chân mượt mà đầy quyến rũ. Nhưng trên đó lại có rất nhiều vết thương cả cũ và mới, chỉ nhìn sơ qua mà thấy đau lòng. Chân phải của cô vẫn còn có thể nhúc nhích. Cậu dùng một tay đè chân cô rồi vừa xoa nắn vừa ấn huyệt. Tay còn lại thì đặt ở chỗ mắt cá chân của cô, sau đó cậu dùng sức đẩy bàn chân cô, tiếp theo là kéo về phía trước, cuối cùng là xoay đều. Ôn Uẩn Chi cắn chặt răng, nhắm mắt lại, trên trán chảy mồ hôi. Sau một lúc lâu, Cố Viêm Sinh bỏ hai tay ra khỏi chân cô. Chân của cô đã không còn thấy đau nữa. "Cảm ơn cậu." Cô cảm kích nhìn cậu. Cố Viêm Sinh giương mắt, đứng dậy nói: "Cậu vẫn chưa thể đi được." Ôn Uẩn Chi cúi người mang vớ, nghe vậy thì ngừng lại: "Vậy sao tớ xuống núi đây." Cố Viêm Sinh nhìn cô, giọng nói hơi lạnh nhạt, "Ai bảo cậu nhiều chuyện muốn lên đây." Ôn Uần Chi nghẹn họng, sao cậu cứ khó chịu với cô. "Không sao, nghỉ ngơi một tí rồi tớ từ từ xuống núi là được." Cô cúi đầu tiếp tục mang giày, trong lòng có chút uất ức. Cô luôn luôn được các bạn nam quan tâm săn sóc, chỉ có Cố Viêm Sinh là thích bắt nạt cô. Cố Viêm Sinh nhìn cô, ấn đường hơi nhíu lại. Cậu quay lại, đưa lưng về phía cô rồi ngồi xổm xuống, "Mang xong giày thì leo lên đi." Ôn Uẩn Chi hơi ngẩn người. Mặc dù nom cậu cao gầy, nhưng bả vai rộng lớn khiến người khác cảm nhận được cảm giác an toàn. Cô vẫn còn chút hờn dỗi: "Không cần cậu phải cõng tớ xuống núi đâu, cảm ơn." "Đừng có mà giận dỗi linh tinh nữa, lên mau." Ngữ khí của cậu hơi thiếu kiên nhẫn, "Không lại ngã thêm lần nữa." Ôn Uẩn Chi suy tư một lát. Cuối cùng cũng chậm rãi duỗi hai tay ra, nhẹ nhàng vòng qua cổ cậu, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt lên lưng cậu. Tay cô chạm vào làn da của cậu. Cố Viêm Sinh cảm nhận được hơi lạnh nhè nhẹ, yết hầu di chuyển lên xuống. Cậu cõng cô, không nhanh không chậm đi xuống núi. Hai tay của cậu đặt ở khuỷu chân cô, lòng bàn tay như tỏa ra nhiệt độ cực nóng. Ngoại trừ mùi khói thuốc, cô còn ngửi được mùi bột giặt ở trên người cậu. Gió núi thoang thoảng thổi tới. Hoa cúc, hoa dã quỳ vừa nở dưới chân núi . Ôn Uẩn Chi dựa trên lưng cậu, đầu hơi nghiêng, đôi mắt tựa như có một dòng gió thu thổi vào hồ nước. Ánh mắt cô lướt qua hàng mi, mũi, bờ môi, yết hầu của cậu. Thời gian phảng phất như dừng lại. Cô chỉ có thể nghe thấy hơi thở mong manh cùng tiếng âm thanh của tim đập trong lồng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!