Xem phim xong thì đã mười hai giờ đêm.
Trang Cẩm Lộ trở về phòng ngủ cho khách, chỉ rửa mặt rồi bò lên giường.
Cậu vùi mặt vào gối, không nghĩ ngợi gì thêm mà nhanh chóng thiếp đi.
Căn phòng tối om, yên tĩnh đến nỗi tiếng thở của cậu vang lên rõ mồn một.
Trang Cẩm Lộ ngộp thở không chịu được, bèn ló đầu ra khỏi chăn hít mấy hơi.
Lúc này, chợt có tiếng ầm ầm giống như dội bom từ trên lầu.
Một lát sau, lại có tiếng bước chân nặng nề vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
Đúng là rất quái dị.
Trang Cẩm Lộ vội nhắm chặt hai mắt rồi trốn vào trong chăn.
Trong bộ phim vừa xem khi nãy, nam chính cũng nghe thấy tiếng động từ căn phòng trống ở bên trên nên mới lên lầu kiểm tra.
Cuối cùng anh ta thấy được một con ma nữ chết vì nhảy lầu đang đứng chổng ngược, đầu cô ta dộng xuống sàn nhà.
Trang Cẩm Lộ run lẩy bẩy, mò tìm tai nghe và điện thoại di động: “Từ… từ các nghiên cứu khoa học đã chứng minh… âm thanh đó là do nấm mốc mà có… Hơn nữa… tao là vật chất… mày là ý thức… theo chủ nghĩa duy vật biện chứng thì vật chất quyết định ý thức…”
Cậu tìm chú Đại Bi, sau đó đeo tai nghe vào.
Nghe bài chú mấy lần, rốt cuộc cậu cũng từ từ bình tĩnh lại, rồi dần mơ mơ màng màng.
Không biết cậu nửa tỉnh nửa mê được bao lâu, Trang Cẩm Lộ mơ hồ cảm thấy mình muốn đi vệ sinh.
Cảm giác từ bụng dưới quá chân thực, lôi cậu ra khỏi cơn mộng mị.
Cậu ấn ấn cái bụng nhỏ, muốn đi vệ sinh quá.
Trong phòng ngủ cho khách không có phòng vệ sinh riêng, nhà vệ sinh chung nằm ở lầu một.
Nói cách khác, nếu muốn đi vệ sinh thì cậu buộc phải băng qua hành lang lầu ba, đi xuống cái cầu thang không có lấy một bóng người, rồi lại mò qua lầu một tăm tối…
Biết vậy thì trước khi đi ngủ đã không uống sữa tươi rồi T^T
Trang Cẩm Lộ trằn trọc trở mình một lát.
Cậu vừa mở điện thoại ra nhìn thì thấy đã là một giờ rưỡi sáng.
Cuối cùng, cậu thật sự không nhịn nổi nữa bèn ngồi dậy, vừa nghe chú Đại Bi vừa rời khỏi phòng.
Tuy hành lang lầu ba vẫn còn sáng đèn, nhưng mà đường đi dài thật là dài, lại tối tăm yên tĩnh làm người ta sợ hãi trong lòng.
Trang Cẩm Lộ tuyệt vọng nhắn tin cho Tưởng Trầm Tinh nhưng không nhận được câu trả lời.
Cậu bèn cho Khương Vĩ ra khỏi danh sách đen, rồi nhắn tin cho người ta.
“Khương Vĩ, cậu ngủ chưa vậy?”
Ngoài dự đoán của cậu, Khương Vĩ còn thức: “Chưa.
Ô kìa, sao tôi hết bị chặn rồi?”
Trang Cẩm Lộ: “Cậu… cậu đi vệ sinh với mình được không…”
Trang Cẩm Lộ: “Có được hay không…”
Trang Cẩm Lộ: “Năn nỉ đó “
Mấy giây sau, một cánh cửa phòng bật mở rồi Khương Vĩ ló đầu ra ngoài: “Cậu cũng chưa ngủ sao, muốn đi tè hả?”
Trang Cẩm Lộ gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó vì mắc vệ sinh, cậu nói: “Lầu một tối quá, mình không dám đi lung tung.
Cậu quen chỗ này hơn mình, nên cậu dẫn mình đi có được không?”
Đương nhiên Khương Vĩ sẽ không từ chối: “Được thôi, cậu chờ tôi mặc quần đã, tôi quen ngủ khỏa thân.”
Trang Cẩm Lộ: “…”
Thật ra cậu cũng không cần nói chuyện đó mà, mình cũng không phát hiện được đâu.
Khương Vĩ nhảy lên giường, vừa nghĩ đến Trang Cẩm Lộ đang chờ mình thì cũng không thèm tìm quần lót, cứ thế mà mặc một chiếc quần cộc vào, vậy là xong.
Tốt quá, khi Lộ Lộ gặp chuyện gì thì cũng nghĩ tới mình trước tiên.
Chắc chắn là vì cảm thấy mình đáng tin cậy hơn so với Cẩu Tinh, tạo được cảm giác an toàn.
Trong lòng Khương Vĩ như có trăm hoa đua nở, rồi cậu đi chân đất ra khỏi phòng.
Cầu thang thiết kế theo hình trôn ốc, dọc đường đi Khương Vĩ bật hết đèn tường lên.
Sau khi xuống lầu một, cậu dẫn Trang Cẩm Lộ đến trước cửa nhà vệ sinh.
“Cậu đi đi.”
Trang Cẩm Lộ đẩy cửa đi vào, sau đó lại do dự mở lời: “Cậu có thể đợi chút rồi hãy đi không?”
Khương Vĩ ấm hết cả lòng: “Tôi không đi đâu hết.”
Lúc này, Trang Cẩm Lộ mới yên lòng đi vệ sinh.
Khương Vĩ đứng trước cửa nhà vệ sinh một lát, chợt nghe thấy giọng nói run rẩy của Trang Cẩm Lộ truyền ra ngoài: “Khương Vĩ ơi? Cậu còn ở đó không?”
“Tôi đây.
Cậu sao vậy, tè không được hả?”
Trang Cẩm Lộ nóng lòng muốn giải quyết thật nhanh nhưng lại không đi được, cậu tuyệt vọng nói: “Cậu xuỵt xuỵt chút đi.”
Khương Vĩ vịn tường, nhịn cười đến đau cả bụng: “Được được được, tôi xuỵt xuỵt nhé.”
Cậu huýt sáo một lúc, Trang Cẩm Lộ cũng thành công “xả nước cứu thân”.
Khương Vĩ lại hỏi: “Trang Tiểu Lộ, cậu đỡ trym bằng tay trái hay tay phải đó?”
Trang Cẩm Lộ: “… Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Khương Vĩ: “Tôi tò mò xem có phải ai cũng giống tôi không.”
Trang Cẩm Lộ đáp: “Tay trái.”
Khương Vĩ: “Há, tôi xài tay phải.”
Trang Cẩm Lộ: “… Mình có muốn biết đâu.”
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À? tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À?, truyện Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À? , đọc truyện Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À? full , Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À? full , Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À? chương mới