Cuối cùng bọn họ cũng không được ra ngoài vào tối đó.
Kì thi cuối kì càng lúc càng gần, nội dung thi lại khó, dù cho đích thân Trang Cẩm Lộ xin phép Vương Văn Bình cũng vẫn vô dụng.
Vậy nên bọn họ bàn bạc một chút, rồi cùng nhau xin được ở lại trường vào cuối tuần này, như vậy đến tối thứ sáu họ có thể ra ngoài chơi.
Trường số 3 tọa lạc gần khu cao đẳng, chỉ cần ngồi taxi một lát sẽ tới khu đại học ngay.
Có rất nhiều phố buôn bán trong khu vực này, từ tiệm net cho đến hàng ăn kiểu gì cũng có.
Ở đây không thiếu mấy quầy bán đồ nướng bình dân, là nơi học sinh thích đến nhất.
Bọn họ có tổng cộng chín nam sinh và một nữ sinh, Trần An Nhã là bóng hồng duy nhất.
Tính tình cô phóng khoáng nên chơi rất thân với mấy bạn nam.
“Tụi mình chia làm ba xe nhé?”
“Cho cái địa chỉ cụ thể đi, khu đại học lớn quá, một hồi nữa lạc nhau mất.”
Mọi người còn đang bàn bạc thì đột nhiên Khương Vĩ nói: “Hai đứa bay ngồi xe đi, tao đi xe máy rồi chở thêm một người là được.”
“Hở? Sao không đi chung luôn cho tiện?”
Khương Vĩ đáp, vẻ mất kiên nhẫn: “Tao không khỏe lắm, ngồi xe sẽ chóng mặt đau đầu.”
“Ồ…”
Khương Vĩ quay qua giật nhẹ góc áo của Trang Cẩm Lộ: “Cậu đi với tôi chứ?”
Trang Cẩm Lộ đáp: “Cũng được.
Cậu không khỏe lắm à?”
“Chỉ hơi choáng váng thôi.
Ngồi trong xe ngột ngạt quá, đi xe máy thoáng hơn.”
“Vậy cũng được, cậu không chở nổi thì để mình chở cho.”
Khương Vĩ nhoẻn cười: “Cậu biết lái à?”
Trang Cẩm Lộ nói: “Cậu xem thường mình vừa thôi.
Lái xe máy cần kĩ thuật gì cao siêu lắm chắc?”
“Được, vậy cậu chở tôi đi.”
Tám người kia đến trạm xe buýt gọi xe, Khương Vĩ xuống hầm để xe rồi dẫn chiếc xe máy ra: “Cậu thử trước xem nào.”
Trang Cẩm Lộ đón tay lái từ trong tay Khương Vĩ rồi leo lên xe, tự nhủ trong lòng rằng có lẽ đi xe máy với xe đạp cũng không khác nhau lắm nhỉ?
Khương Vĩ chống một tay lên yên xe, thấy Trang Cẩm Lộ còn chần chừ bèn nhíu mày nở nụ cười, dài giọng hỏi: “Nè nhóc lớp trưởng, đừng nói là cậu chưa từng chạy xe máy bao giờ nhá?”
Thật ra chuyện này cũng bình thường.
Trang Cẩm Lộ đi đâu cũng có người đưa đón, nếu cậu muốn vận động một chút thì sẽ đi xe đạp, nhưng đúng là chưa từng chạy xe máy bao giờ.
Bị nói trúng tim đen, cậu không biết làm gì hơn bèn nói khẽ: “Ừm…”
“Cậu vặn tay ga kia một vòng là được, đừng mạnh tay quá.”
Trang Cẩm Lộ nghe theo hướng dẫn, vặn ga một chút.
Thế mà chiếc xe máy nhỏ này lại bốc đầu, Trang Cẩm Lộ thấy mình đã nhẹ tay rồi nhưng xe máy lại vọt thẳng vào sân cỏ.
Khương Vĩ sợ hết hồn.
Vừa nãy cậu không giữ xe kịp, kết quả cả người lái lẫn xe đều ngã lăn ra bãi cỏ.
Trang Cẩm Lộ ngồi ngây ra trên bãi cỏ, đau thì không đau nhưng lật xe thì sợ thật đấy.
Khương Vĩ vội kéo cậu dậy, lo lắng kiểm tra tay chân cậu một lượt: “Không sao chứ? Có trầy xước gì không?”
“Không sao không sao.” Trang Cẩm Lộ phủi mấy cọng cỏ khô bám trên quần.
“Xe không bị hỏng chứ? Mình mới vặn có nửa vòng à, xe mạnh quá không khống chế được.”
Khương Vĩ chắc chắn cậu không bị gì rồi mới đến dựng xe lên: “Biết trước như thế thì tôi đã không để cậu lái.
Lần này cậu dọa tôi hú hồn, bây giờ tim còn đập ầm ầm đây nè.
Lần đầu tiên tôi tạch bài kiểm tra cũng không hoảng đến thế.”
“Vẫn ổn mà, đáng sợ tới vậy à? Cậu còn căng thẳng hơn mình nữa.”
Khương Vĩ nghẹn giọng, không nói gì mà chỉ tự mình ngồi lên xe trước, rồi vỗ vỗ yên xe: “Ngoan ngoãn ngồi đi nào.”
Trang Cẩm Lộ ngồi lên: “Đi xe đạp vẫn đơn giản hơn.”
Khương Vĩ lái xe ra cổng trường: “Hay tôi mua một chiếc nhé? Gắn thêm hai cái kính chiếu hậu với loa bluetooth, vừa chở cậu vừa bật loa bài Tình yêu đích thực của hai ta (1).”
Trang Cẩm Lộ: “Cậu tỉnh lại đi, nhìn đường kìa.”
Khương Vĩ: “Tôi nói thật đấy, xe đạp cũng được mà, còn giúp bảo vệ môi trường nữa.”
Trang Cẩm Lộ tưởng tượng một chút, vẻ mặt cạn lời: “Vậy cậu đừng rủ mình ngồi xe nhé, thế mất mặt lắm.”
Mái tóc đen của Khương Vĩ rối bời vì gió, Trang Cẩm Lộ nghe trong giọng nói của cậu mang theo ý cười: “Không được, anh đây cứ thích mất mặt chung với cậu đấy.
Nào, bài Tình yêu đích thực của hai ta hát thế nào nhỉ?”
Trang Cẩm Lộ hỏi: “Bài của nhóm Phi Nhi ấy à?”
“Ừm.”
Trang Cẩm Lộ bèn nhẹ giọng ngâm nga: “Tình yêu đích thực của hai ta~ đã ra đi và không bao giờ quay lại… “
Khương Vĩ cắt ngang: “Thôi, lời bài hát gì mà xui xẻo thế, bài này không được.”
Trang Cẩm Lộ: “… Cậu đáng ghét thật đấy.”
“À phải rồi, tóc tôi dài ra rồi này, ngày mai cùng đi hớt tóc không?”
Trang Cẩm Lộ nói: “Chẳng phải cậu nói là tóc húi cua xấu lắm à?”
“Tóc dài cũng khó coi, cắt ngắn chút là được.
Lạ thật, lần trước tụi mình đi cắt tóc cùng nhau mà, sao tóc cậu không dài thêm được bao nhiêu vậy? Tóc mái tôi sắp che mắt luôn này.”
Trang Cẩm Lộ đáp thật bình tĩnh: “Dễ hiểu thôi mà, vì cậu không hay dùng não chứ sao.”
Khương Vĩ: “…”
Khương Vĩ: “Tôi nghe nói mấy người học y sẽ bị hói đầu đấy.”
Trang Cẩm Lộ vuốt nhẹ tóc mình: “Nhà mình không có gene hói đầu, nếu làm việc và ăn uống nghỉ ngơi theo quy luật hợp lý thì xác suất bị hói đầu là rất thấp.”
Khương Vĩ an ủi cậu: “Không sao đâu mà, cậu đừng lo lắng.
Nếu cậu bị hói, tôi sẽ bán thuốc mọc tóc để nuôi cậu cho.”
Trang Cẩm Lộ nhịn một chút, nhưng nhịn không được: “Cậu im miệng lại cho mình!”
Nói rồi cả hai cùng bật cười.
Khu đại học cách đó không xa, chẳng bao lâu sau họ đã đến.
Nhóm Tưởng Trầm Tinh đang chờ trước một tiệm nọ, rồi mọi người cùng nhau chạy về phía phố đồ nướng.
Tiệm nướng sang chảnh chưa chắc đã ăn ngon hơn hàng quán ven đường, vả lại ngồi tiệm sang thì khó có cảm giác tụ tập náo nhiệt, vậy nên họ liền chọn một hàng ăn sạch sẽ bên đường.
Mọi người tản ra lấy thức ăn.
Hiện giờ đang là giờ cao điểm, người đông như mắc cửi.
Chọn thức ăn xong, Tưởng Trầm Tinh và Mạnh Nhất Minh cùng qua siêu thị gần đó mua một thùng RIO (2) .
“Ăn đồ nướng sao có thể thiếu rượu? Nhưng tụi mình còn chưa thành niên, uống bia không được thì uống RIO đỡ vậy.”
Khương Vĩ nhỏ giọng hỏi Trang Cẩm Lộ: “Cậu uống được không?”
Trang Cẩm Lộ đáp: “Nồng độ cồn thấp thì chắc không sao.”
“Cẩu Tinh, đưa hai chai xanh qua đây coi.”
“Mọi người lấy thoải mái đi, thiếu thì lại mua thêm.”
Mười mấy phút sau, xiên nướng được dọn lên.
Ai nấy đều bị mùi thơm của đồ ăn giày vò từ nãy, một khay thức ăn vừa được nướng xong mà chưa đầy hai phút sau đã bị chia sạch.
Tưởng Trầm Tinh tức giận nói: “Anh Vĩ! Mày đừng có mà quá đáng! Một mình mày lấy tới năm xiên thịt dê làm chi!”
Khương Vĩ nhét xiên thịt dê vào tay Trang Cẩm Lộ, lườm một cái: “Im miệng, ai trả tiền thì người đó làm trùm.”
Tưởng Trầm Tinh không cam lòng, bèn đứng lên lấy thêm một đống đồ ăn.
Dù sao cũng là Khương Vĩ đãi, không cần tiết kiệm tiền thay nó làm gì.
Trước giờ Trang Cẩm Lộ rất ít khi ăn đồ nướng.
Từ bé cậu đã không khỏe, dạ dày cũng yếu, ăn uống chủ yếu đều chọn những món thanh đạm, quá nhiều dầu mỡ sẽ làm cậu thấy không thoải mái.
Thế nên cậu đặt mấy xiên thịt vừa được Khương Vĩ dúi cho vào mâm: “Mình ăn một chút cho biết vị là được rồi, ăn nhiều thì dạ dày không dễ chịu.”
Khương Vĩ khẽ ừm, lại chọn mấy món chay rồi nhờ nhà bếp nấu một chén canh thanh đạm.
Mọi người nhốn nháo: “Anh Vĩ này, có phải lớp trưởng bắt thóp được mày không? Sao cứ lấy lòng lớp trưởng mãi thế hahahaha?”
Khương Vĩ chột dạ: “Gì mà lấy lòng? Rõ ràng là tao đang chăm sóc bạn bè, nếu tao không giúp thì cậu ấy đọ nổi với lũ sói đói như tụi bay sao?”
Mạnh Nhất Minh cười hihi: “Chẳng phải ở đây có Trần An Nhã- bóng hồng duy nhất giữa rừng gươm à? Sao anh không săn sóc cậu ấy đi, thế mà còn bảo không bị lớp trưởng bắt thóp.”
Khương Vĩ chẳng thèm đáp, chỉ cẩn thận quan sát sắc mặt của Trang Cẩm Lộ.
Có lẽ Trang Cẩm Lộ cũng không nghĩ nhiều, cứ thế mà cười theo mọi người.
Gò má trông vừa dịu dàng vừa đẹp đẽ.
Khương Vĩ thở ra một hơi, trong lòng có chút mất mát.
Mọi người cười một lát rồi cũng đổi chủ đề, tiếp tục tán gẫu.
Mãi đến chín giờ, bọn họ vừa ăn vừa uống, trên bàn chỉ còn xiên và khay trống.
“Mình đi đâu nữa đây? Hát karaoke không? Hay ra tiệm net?”
Khương Vĩ nói: “Thôi nghỉ đi, nhìn lại mình chút coi, uống RIO mà đứa nào đứa nấy đều ra nông nỗi này, còn hát hò gì nữa.
Về nhà ngủ thôi.”
Mặt mày ai cũng đỏ lơ đỏ lưỡng, hơi thở trong đêm đông đẫm mùi rượu.
Trang Cẩm Lộ nói: “Để mình ra cửa hàng mua bao đường trắng, nước đường có thể giải bớt mùi rượu.”
Khương Vĩ nói: “Tôi đi với cậu.”
“Không sao đâu, cậu cứ ngồi đi.
Mặt cậu cũng đỏ kìa, còn ở đấy nói người khác.”
Trang Cẩm Lộ đi một mình.
Thật ra Khương Vĩ cũng hơi say, bèn dựa lưng vào cột rồi nhắm mắt nghỉ ngơi một chốc.
Trên bàn tiệc chỉ có Trang Cẩm Lộ và Trần An Nhã không uống nhiều.
Trang Cẩm Lộ đi rồi, Trần An Nhã nhìn theo bóng lưng của cậu, do dự một lúc rồi lấy dũng khí đi theo sau.
Trang Cẩm Lộ tìm bao đường trắng trong siêu thị, khi trả tiền thì Trần An Nhã bước vào.
Ánh mắt Trần An Nhã lấp lánh: “Lớp trưởng này, mình… có chuyện muốn nói với cậu.”
Sau khi trả tiền xong, họ không về tiệm đồ nướng ngay mà đi vào trong con hẻm bên cạnh.
Trang Cẩm Lộ nhìn bộ dạng sốt sắng mà do dự của Trần An Nhã, thật ra cũng đoán được ít nhiều.
Thế nhưng cậu không hối thúc cô mà chỉ yên lặng chờ.
Trần An Nhã đối diện với cậu chừng một phút, cuối cùng bèn gom góp dũng khí mà ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Trang Cẩm Lộ: “Lớp trưởng à, từ lúc khai giảng đến giờ mình đã… rất thích cậu.
Cậu thật sự quá ưu tú, mình cũng biết mình không xuất sắc toàn diện, nhất định không xứng với cậu… Chỉ là mình… muốn cho cậu biết tâm ý của mình, ít nhất mình đã từng thử qua… có thế mình mới không hối hận.”
Hai mắt Trần An Nhã lấp lánh ánh sáng rực rỡ, vừa kiên cường lại thoáng vẻ yếu đuối.
Khi mới bắt đầu thích Trang Cẩm Lộ, cô đã từng có ý trông chờ.
Khi đó cô cảm thấy Trang Cẩm Lộ là người có chí vượt khó, nếu cô cũng kiên trì không từ bỏ mà tiếp tục theo đuổi cậu, có lẽ cậu cũng sẽ nảy sinh tình cảm với cô.
Thế nhưng bây giờ, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Trang Cẩm Lộ có xuất thân như vậy, sao có thể thích cô được chứ.
Trang Cẩm Lộ hơi mím môi, thấp giọng nói: “Trần An Nhã, xin lỗi cậu, mình không thể đón nhận cậu được.
Nguyên nhân không phải vì xứng hay không xứng như cậu nói, mà là vì mình chỉ xem cậu như một người bạn mà thôi.”
Mũi Trần An Nhã cay cay.
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À? tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À?, truyện Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À? , đọc truyện Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À? full , Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À? full , Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À? chương mới