Trang Cẩm Lộ lấy từ trong cặp ra một tờ giấy ghi chú, sau đó viết lia lịa tên tài khoản của mình rồi háo hức mong chờ mà trao cho Tưởng Trầm Tinh.
Tưởng Trầm Tinh gửi lời mời kết làm bạn tốt cho cậu.
Trang Cẩm Lộ nói nhỏ: “Cuối tuần mình về nhà rồi sẽ chấp nhận ngay.”
Tưởng Trầm Tinh ừm một tiếng.
Sau đó, Trang Cẩm Lộ nhìn thấy bạn mới của mình chuyển tờ giấy ghi chú xuống bàn của Khương Vĩ.
“Anh Vĩ, mày cũng add đi này.”
Trang Cẩm Lộ: “…”
Cậu không khỏi liếc mắt ra đằng sau.
Khương Vĩ kẹp lấy tờ giấy ghi chú, ngón tay còn gảy gảy vài cái, như cười như không mà nhìn cậu: “Mình có duyên quá bạn mới ơi.”
Trang Cẩm Lộ: “…”
Cái gì mà có duyên với không có duyên, đừng nói bậy chứ.
Tưởng Trầm Tinh cười khà khà: “Cùng là bạn học mà, sau này cũng chơi với nhau cả.
Anh Vĩ sẽ che chở cho cậu, bảo đảm trong trường này không ai dám bắt nạt cậu đâu.”
Trang Cẩm Lộ: “Không, mình không cần đâu mà…”
Không bao lâu sau khi Vương Văn Bình nói xong, có loa phát thanh thông báo các lớp cử người đi nhận đồng phục học sinh.
Vương Văn Bình chọn người rất đơn giản, năm bạn đứng cuối trong danh sách lớp sẽ đi nhận đồ.
Lúc đi trên cầu thang, một nữ sinh nhỏ giọng ai oán nói: “Giáo viên chủ nhiệm của tụi mình bệnh quá đi, điểm số quyết định tất cả.”
Một bạn nữ khác đáp lời: “Đúng á, khiêng đồ thì sao không để nam sinh đi chứ…”
Trang Cẩm Lộ đi sau các cô, nhìn vóc dáng hai cô nàng ai nấy đều gầy gò nhỏ bé, có khiêng cũng không khiêng được bao nhiêu.
Vậy là cậu nói: “Các cậu khiêng ít một chút cũng không sao đâu.”
Tưởng Trầm Tinh nhìn thấy bạn nữ là bắt đầu lên cơn liền, vừa khoác vai Trang Cẩm Lộ vừa nói: “Không có chuyện gì đâu mấy em gái.
Đồng phục mùa thu cũng không nặng, ba người đàn ông bọn tôi đã ở đây rồi thì đâu cần phiền đến mấy cưng nữa? Đúng không anh Vĩ?”
Khương Vĩ đi sau cùng, nghe vậy thì lập tức vỗ bốp lên cái đầu chó của Tưởng Trầm Tinh, sau đó nói: “Hay là mày thể hiện một chút, gánh luôn phần của tao đi ha.”
Sau khi bị Khương Vĩ đánh thì Tưởng Trầm Tinh đành tức tối ngậm miệng lại.
Trang Cẩm Lộ hạ giọng, nói: “Lát nữa mình chia ra với cậu, cậu đừng đôi co làm gì.
Cậu ta không nói lý đâu.”
Tưởng Trầm Tinh kinh ngạc nhìn Trang Cẩm Lộ: “Hai người có chuyện gì à?”
Thế là Trang Cẩm Lộ kể ra chuyện Khương Vĩ add cậu làm bạn tốt rồi bắt cậu làm chân chạy vặt.
Xưa nay cậu chưa từng thấy ai như Khương Vĩ, dù không quen biết vẫn có thể ngang ngược hoành hành, nên không muốn nói chuyện với cậu ta.
Cậu vừa dứt lời thì Tưởng Trầm Tinh đã ôm bụng cười ha hả.
Khương Vĩ đi đằng sau, tuy muốn cười nhưng vẫn cố nhịn mà nói: “Tôi nghe được hết rồi nha.
Nè bạn mới, cậu gọi biệt danh mà tôi không thích trong nhóm chat, vậy ai là người kiếm chuyện trước đây?”
Trang Cẩm Lộ vội vã giải thích: “Không phải, mình không biết chuyện cái biệt danh đó là gọi cậu.
Bởi vì tên nhóm chat có nhắc đến nên mình mới hỏi.”
Tưởng Trầm Tinh lau một giọt nước mắt ứa ra vì cười quá nhiều, rồi vỗ vai Trang Cẩm Lộ: “Cậu bị ngốc à? Anh Vĩ đùa cậu thôi mà, thế mà còn nghĩ là thật.
Hahahahaha.”
Trang Cẩm Lộ kêu lên: “Ơ là đùa à?”
Cậu quay lại nhìn Khương Vĩ.
Đối diện với đôi mắt trong veo, trắng đen rõ ràng của Trang Cẩm Lộ làm Khương Vĩ đột nhiên thấy nghèn nghẹn, sau đó cậu nói: “Tùy thôi.
Tùy cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Nói xong, cậu nhảy hai ba bước xuống cầu thang: “Nhanh lên.
Xong sớm nghỉ sớm đi ăn cơm nữa.”
“Chưa mà ba.
Mời mười giờ à, ăn cái gì mà ăn.”
“Ngậm miệng!”
Bọn họ đến nhà kho nhận đồng phục học sinh.
Đồng phục trường số 3 chia thành đồng phục mùa hè, xuân, rồi thu và đông.
Hôm nay trường phát đồ mùa hè và đồ mùa xuân thu, cũng không nặng lắm.
Hai bạn nữ cũng không ra vẻ, không chịu để cho bọn Trang Cẩm Lộ vác nhiều.
Mỗi người nhận tám bộ, thế là vừa khéo đủ luôn.
Sau khi về lớp, mọi người lần lượt lên nhận đồng phục của mình.
“Bây giờ lớp ta sẽ bầu ban cán sự lớp nhé.”
Vương Văn Bình lật danh sách, rồi cô nhìn quanh phòng học: “Có bạn nào xung phong không, Mao Toại tự tiến(1) nào?”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người không ai quá tha thiết vào ban cán sự lớp, vừa vất vả lại chẳng được gì.
Vương Văn Bình đợi nửa phút, sau đó nói tiếp: “Nếu không có ai, vậy chúng ta sẽ căn cứ vào danh sách…”
Một tiếng ẦM vang lên cắt ngang lời cô.
Các bạn học đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy Tưởng Trầm Tinh ngã chỏng vó lên trời trên sàn, đang ôm mông rên rỉ.
Vương Văn Bình sầm mặt: “Ngồi trên ghế mà cũng rơi xuống đất được à?”
Các bạn học len lén cười.
Khương Vĩ co chân lại khỏi ghế, cúi đầu cười hả hê.
Trang Cẩm Lộ không chú ý đến động tác nhỏ của Khương Vĩ, còn thật sự nghĩ rằng Tưởng Trầm Tinh tự mình ngã, bèn nhịn cười vươn tay kéo cậu lên.
Cõi lòng Tưởng Trầm Tinh tràn đầy oan ức: “Cô ơi, cái ghế này… Là em trượt ngã, em không cố ý quấy rối.”
Vương Văn Bình lại không muốn nói linh tinh với cậu: “Nếu bạn học này tính tình năng động như thế, hay là cho em làm ủy viên thể dục đi.
Lúc học quân sự nhớ làm tốt bổn phận đấy.
Tên em là gì?”
Tưởng Trầm Tinh: “…”
Ủy viên thể dục nói thì dễ nghe, thật ra nhiệm vụ lại rất rườm rà, không tốt lành gì, đơn giản là dọn dẹp dụng cụ và thiết bị, sắp xếp đội ngũ.
Khương Vĩ ngồi sau vùi mặt vào hai cánh tay, vai run lên nhè nhẹ, thiếu điều vỗ bàn một cái.
Tưởng Trầm Tinh bất đắc dĩ đáp: “Tưởng Trầm Tinh.”
Vương Văn Bình nhanh chóng ghi tên cậu lại.
Trang Cẩm Lộ nghĩ rằng nếu có thêm một người bạn cùng chung nỗi khổ này, hẳn là Tưởng Trầm Tinh sẽ không khó chịu như vậy.
Thế là cậu cũng giơ tay lên, nói: “Thưa cô Vương, em từng học hội họa, có biết thư pháp một chút.
Em muốn ứng cử chức ủy viên văn nghệ ạ.”
Trong mắt Vương Văn Bình lộ ra nét cười: “Không.
Em làm lớp trưởng.”
Nói xong, cô ghi tên Trang Cẩm Lộ cạnh chức lớp trưởng luôn.
Cả lớp: “…???”
Éc, đứa thứ hai từ dưới đếm lên mà làm lớp trưởng á?
Cùng tên với học bá nên làm giáo viên nể thêm vài phần à?
Khương Vĩ giơ tay: “Cô, vậy em muốn làm lớp phó.”
Vương Văn Bình không thèm để ý đến cậu, sau đó chỉ căn cứ vào danh sách để chọn ra ban cán sự lớp.
Bạn đứng nhất lớp là Chu Trạch Vũ làm lớp phó.
Cậu ta ngoái đầu nhìn Trang Cẩm Lộ, cau mày, trên mặt lộ rõ sự không cam lòng và căm giận.
Bạn nam ngồi cạnh cậu ta cũng nhỏ giọng mà nói: “Cô sắp xếp kiểu gì vậy? Cậu là người đứng nhất lớp, thế mà lại không cho cậu làm lớp trưởng.”
Chu Trạch Vũ khó chịu đáp: “Có trời mới biết.
Nói không chừng thằng Trang Cẩm Lộ đó là họ hàng của cô, hoặc là bố mẹ nó đã biếu xén gì cho cô rồi.”
“Sao lại như vậy chứ… Đúng là không biết xấu hổ.”
Đến mười một giờ thì giờ sinh hoạt lớp cũng kết thúc.
Tất cả mọi người đều kéo bạn mới quen cùng nhau đi ăn trưa.
Trang Cẩm Lộ đến văn phòng ở lầu hai tìm Vương Văn Bình.
Vương Văn Bình khi gặp riêng cậu vẫn rất hòa nhã: “Cô có nghe qua chuyện em gặp phải khi thi chuyển cấp.
Cô cũng thấy rất đáng tiếc, thế nhưng thi chuyển cấp không phải là kì thi mang tính quyết định.
Quan trọng là em không được để bản thân bị ảnh hưởng, lơ là việc học sau này.
Phải không nào?”
Trang Cẩm Lộ gật gù: “Thưa cô, em rõ rồi ạ.”
“Ừm.
Tuy học ở trường số 3 không thể sánh bằng trường trọng điểm, nhưng em là học sinh có khả năng học tập tốt như vậy, thầy cô chỉ là người hướng dẫn, chủ yếu vẫn là dựa vào sự nỗ lực từ nay về sau của em.
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À? tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À?, truyện Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À? , đọc truyện Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À? full , Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À? full , Có Thể Xem Sự Đáng Yêu Là Cơm Ăn À? chương mới