Bởi vì cái tin tức đả kích người này, tâm trạng Sầm Bắc Đình cũng trở nên thay đổi.
Sự thay đổi rõ ràng nhất là cậu trở nên nghiêm túc hơn. Mặc dù tiết tiếng
Anh vẫn là tiết học Sầm Bắc Đình ghét nhất, vẫn là bộ dáng nghe không
hiểu, đọc không vào, nhưng cậu vẫn quật cường không ngủ gật trong lớp,
cho dù buồn ngủ đến không chịu nổi, khuỷu tay chống xuống bàn, lòng bàn
tay tựa lên cằm, chỉ cần đầu hơi gục xuống gần ngực lại bật dậy, ngoan
cường chiến đấu cùng sâu ngủ.
Không biết Sầm Bắc Đình còn tìm
được ở xó nào một quyển sách bài tập tiếng Anh, bắt đầu ngồi căng da đầu làm bài, hai mươi điểm tiếng Anh tương đương với phần đọc hiểu trong đề thi. Có tổng cộng bốn đề, một đề năm câu hỏi, ước chừng Sầm Bắc Đình đã làm trong nửa giờ, bút trong tay đặt lên đặt xuống không dưới mười lần, cũng may cây bút cậu dùng là bút được mua từ bên Đức về, nếu không đã
bị quăng hỏng từ lâu.
Hứa Hân nhìn cậu cắn đầu bút, cặp lông mày
bình thường luôn thả lỏng lúc này đa nhíu thành một đoàn, trên mặt đầy
vẻ thống khổ cùng rối rắm, cậu cố gắng đọc đề, phân tích từng chữ trong
bài, rồi lại đọc đáp án, cuối cùng viết xuống một chứ A xiêu vẹo, sau đó lại xóa đi, sửa lại thành B, rồi lại xóa sửa thành D, sau cùng vẫn xóa
đi sửa lại thành A.
Hứa Hân nhìn theo cậu, trên mặt cũng hiện vẻ
rối rắm theo. Cô thật sự không còn lời nào để nói, tay đỡ lấy trán, cậu
ấy sao có thể bỏ quên đáp án đúng chứ...
"Không làm được. Tôi không làm được". Sầm Bắc Đình ném cây bút trong tay lên bàn khiến nó lăn dài mấy vòng.
Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sườn mặt anh tuấn bị ánh nắng ngoài cửa sổ vẽ nên một nét dọc mờ trên má.
Một tay cậu chống cằm, một tay còn lại vô thức cầm lên cây bút viết, gõ gõ
trên mặt bàn, thở dài nói: "Nếu tất cả các đề thi đều đơn giản giống đề
toán có phải tốt không".
Hứa Hân: "......"
Bạn học đang đau khổ ngồi làm đề toán lạnh nhạt quay đầu lại, nhìn Sầm Bắc Đình phun ra một chữ ----"Cút"
Sầm Bắc Đình ngoan ngoãn ngồi trên lớp học cả một buổi sáng, cũng chuyên
tâm làm hai mươi đề kiểm tra, nhưng cũng sai hết cả hai mươi đề, chiến
tích này đúng là không dám nhìn.
Thời điểm tan học buổi tối, Hứa Hân đang trên đường trở về đột nhiên bị người kéo vào góc hành lang.
Hiện tại đang là mùa hè, Sầm Bắc Đình mặc áo trắng ngắn tay, bờ vai của cậu
thực rộng, áo sơ mi bị kéo căng nhìn không khác gì giá treo áo di động.
Cậu không nói một lời, bước chân dài chặn Hứa Hân vây vào góc tường
"Cậu đang làm gì?" Cô bị Sầm Bắc Đình vây chặt vào góc, cậu thật sự rất cao, cao hơn Hứa Hân cả một cái đầu, cô phải ngửa cổ hết cỡ mới thấy rõ mặt
cậu. Hứa Hân không thở nổi, cô có cảm giác bị áp bức mạnh mẽ.
Cậu vươn cánh tay, hai tay chống trên vách tường, đem cô vây chặt kín mít.
"Bài thi thử số 3", Sầm Bắc Đình thở hổn hển, đầy vẻ hung thần ác sát nói: "Câu hỏi cuối cùng, vì sao đáp án lại là C"
Hứa Hân bị cậu hỏi ngốc, "Cái gì? Hướng gì?"
"Vì sao lại chọn C?"
"Hướng tây(*) làm sao?"
"Là C!" Sầm Bắc Đình sửa đúng nói.
"Ừ?"
"ABCD!"
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thời Hạn tại truyen35.shop
Hứa Hân: "......"
(*)Hướng Tây trong tiếng Trung đọc là (Xī) giống với cách đọc chữ C trong tiếng Anh nên Hứa Hân mới nghe nhầm.
Cô chợt bừng tỉnh hiểu ra, "Cậu hỏi vì sao tôi chọn đáp án C?"
"Đúng vậy."
Hứa Hân thật sự không nhịn được, cười phụt một tiếng, nước miếng cũng theo đó phun vào mặt Sầm Bắc Đình
Sầm Bắc Đình phát ngốc, chớp chớp đôi mắt.
Hứa Hân vội vàng che miệng lại, nhưng vẫn cười, cô cong eo chui ra từ dưới
khuỷu tay của Sầm Bắc Đình: "Tôi không cố ý, ai bảo cậu đứng gần tôi như vậy làm gì."
Sầm Bắc Đình lùi lại phía sau, bình tĩnh lấy tay lau mặt.
Cậu chỉ khựng lại vài giây, sau đó lập tức giành lại quyền chủ động: "Cậu
mau đến dạy cho tôi đi, cậu xem lúc trước cậu ở trước mặt cô Chu hứa thế nào? Tuy rằng thành tích của cậu rất tốt, nhưng tôi là bạn cùng bàn của cậu, nếu tôi thi tiếng Anh bị 0 điểm, cậu cũng không còn mặt mũi nào
đúng không? Cái này gọi là, gọi là, cái này gọi là vinh nhục có nhau!"
Hứa Hân nhớ bản thân mình chưa hề hứa điều gì với cô Chu, cô không thích
nói dối nên lúc ở văn phòng một chữ cũng chưa nói ra, tất cả đều là Sầm
Bắc Đình tự mình vỗ ngực cam đoan với cô Chu.
Hứa Hân hỏi cậu: "Cậu có thể nhịn không chạy đi chơi bóng?"
"Không đi" Sầm Bắc Đình nói
"Thật sự?"
"Thật sự," Sầm Bắc Đình cả người bẹp xuống giống một quả bóng cao su xì hơi,
âm thanh ỉu xìu nói: "Lòng tôi đang đau như cắt, cậu đừng xát muối vào
nó nữa được không?"
"Được thôi". Hứa Hân vui vẻ thưởng thức dáng vẻ ăn mệt của Sầm Bắc Đình, đúng là một lần đòi lại tất cả.
Cô chỉ vào phòng học đã bị khóa từ ngoài. Lúc này học sinh trực nhật khóa
cửa xong đã đi về không còn một bóng người: "Chúng ta học ở chỗ nào?"
"Tôi biết có một chỗ"
Sau trường học có một cái hẻm nhỏ, đi qua đó là cả một công viên lớn, hai
bên đường đầy các tiệm bán đồ ăn vặt, các tiệm này có diện tích rất nhỏ, xếp san sát nhau đều giống khối đậu hũ, trước cửa của mỗi tiệm là một
cái chảo sắt màu đen lớn đang quay cuồng trong ngọn lửa đỏ xào nấu đồ
ăn.
Sầm Bắc Đình kéo Hứa Hân xuyên qua những cửa tiệm tấp nập học sinh, cả hai dừng lại trước một tiệm đồ nướng.
Mặt tiền cửa hàng không lớn, bên trong đặt vừa vặn bốn cái bàn tại bốn góc
tường, ngoài cửa còn đặt vài cây dù lớn màu đỏ, dưới mỗi cây dù lại đặt
một cái bàn nhỏ. Trời vừa mới tối, quán ăn cũng chưa đông khách, trong
tiệm cũng không có người ngồi, phần lớn bàn ghế vẫn còn chỗ trống, chỉ
có mấy người phục vụ đang ngồi cạnh một cái thùng bằng nhựa dùng xiên
tre xiên thịt, một xiên như vậy có bốn miếng, hai miếng thịt kèm hai
miếng rau.
"Cửa hàng này là do mẹ của Lý Hiểu Hầy mở" Sầm Bắc Đình giới thiệu, kéo Hứa Hân đi vào
"Tiểu Sầm tới đấy à!" Một người phụ nữ mặc tạp dề đỏ bước ra, bà ấy để tóc
xoăn, dáng người phụ nữ trung niên hơi béo, vừa nghe thấy tiếng đã chạy
ra tiếp đón, bà ấy cùng Lý Hiểu Hầu có vài phần giống nhau, khuôn mặt
gầy dài, môi hơi cong.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!