Đến khi Hứa Hân mở mắt lần nữa, trong phòng ngủ đã tràn ngập ánh trăng, mà chỗ cô đang nằm lại là chỗ Sầm Bắc Đình ngủ ban nãy.
Đại não Hứa Hân ngừng vài giây, quanh quẩn trước mũi cô lúc này là mùi bột
giặt hương chanh thơm mát. Hứa Hân cử động thân thể, ánh mắt dừng lại ở
món đồ chơi đầy linh kiện đặt trên bàn sách của Sầm Bắc Đình, đó là một
bộ mô hình lắp ráp ước chừng cao bằng thân người, dưới ánh trăng đầy vẻ
uy phong lẫm liệt. Hứa Hân giật mình hoàn toàn tỉnh táo, cô bò ra khỏi
giường tìm giày của mình.
Trong phòng khách, Sầm Bắc Đình đang đeo tai nghe bừng bừng khí thể chơi game trên TV được treo trên tường.
"Chết tiệt!" Lý Hiểu Hầu kêu to: "Sầm Bắc Đình, cậu đánh chết tôi rồi!"
"Tiễn đồng đội về trời là một truyền thống tốt đẹp". Sầm Bắc Đình khí phách nói: "Đầu của cậu, chỉ có tôi được lấy"
Lý Hiểu Hầu: "......"
Sầm Bắc Đình nghe thấy động tĩnh ở phía sau, một tay cậu tháo tai nghe
quanh cổ, một tay ném di động lên mặt đất, trên màn hình TV vẫn đang
hiện hai chữ "Thắng lợi".
"Cậu ngủ có ngon không?" Sầm Bắc Đình cười vui vẻ hỏi cô.
Hứa Hân bĩu môi, lại gãi đầu xấu hổ hỏi Sầm Bắc Đình: "Tôi ngủ quên, vì sao cậu không gọi tôi dậy?".
Sau khi uống thuốc, tinh thần Sầm Bắc Đình tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cũng
tươi tỉnh hơn. Bên trong cậu vẫn mặc áo ba lỗ màu trắng, khoác ngoài
thêm một cái áo màu xám, dưới chân mặc một chiếc quần vận động cùng màu. Thoạt nhìn cậu lúc này không giống một người mới ốm dậy.
Hai tay cậu vòng qua sau đầu, lưng tựa lên ghế sô pha: "Tôi thấy cậu ngủ rất say".
Thật ra cậu ngủ cũng không lâu, chỉ nhắm mắt chốc lát, thời điểm tỉnh lại
thấy Hứa Hân đang tựa người vào đầu giường ngủ, lông mi vừa dày vừa dài
như chiếc quạt ba tiêu nhỏ, hô hấp nhè nhẹ lướt qua lỗ tai cậu.
Cậu sợ đến mức suýt nhảy sập giường, trong lòng còn khinh bỉ bản thân không biết xấu hổ nằm mơ lung tung. Cậu sửng sốt nửa ngày mới cảm thấy mặt
đất lành lạnh. Cậu tiến tới ôm lấy Hứa Hân một chút lại lập tức buông
lỏng tay, so với cậu tưởng tượng Hứa Hân nhẹ hơn rất nhiều, giống một lá cây không có tí gân cốt nào. Tay cậu không cẩn thận đụng phải xương
quai xanh của cô, nơi đó có cái gì vừa nảy lên, dường như cậu cảm giác
được mạch máu đang đập liên hồi dưới lòng bàn tay mình. Đại não cậu
trống rỗng không biết bản thân đang làm gì, cậu không dám dùng sức quá
mạnh, chỉ có thể kéo thân thể nặng như chì cẩn thận đặt cô xuống chỗ
mình vừa nằm. Sắp xếp ổn thỏa xong Sầm Bắc Đình liền quay đầu chạy.
Trong lòng cậu dám chắc chỉ cần bản thân ở lại chỗ này nhiều hơn một
giây thật sự sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra.
Sầm Bắc Đình đứng lên, vừa lê dép đi về phòng bếp vừa hỏi Hứa Hân: "Cậu muốn ăn gì không?"
"Tôi không ăn đâu". Hứa Hân từ chối.
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thời Hạn tại truyen35.shop
Trong phòng bếp truyền ra tiếng xé bao bì, Sầm Bắc Đình ló đầu ra nói: "A, tôi mở ra mất rồi..."
Hứa Hân: "......"
Mì thịt bò được nhập khẩu từ Nhật Bản, hình ảnh bên ngoài bao bì so với
vật thật giống nhau như đúc. Nước dùng hầm từ thịt bò được làm đông
thành một khối chỉ cần bỏ lại vào nồi đun sôi vài phút, rất nhanh mùi
hương từ nước cốt đã lan tỏa khắp phòng. Sầm Bắc Đình ăn mì gói cũng
phải chú ý đến cách bày biện. Cậu tỉ mỉ trang trí thêm vài lát cà chua,
một hai lá rau xanh, một quả trứng gà cùng vài miếng giăm bông.
Nhìn Sầm Bắc Đình ở trong phòng bếp bận bịu như con quay, Hứa Hân liền ra sô pha nhàm chán ngồi đợi.
Cô thấy màn hình laptop đang đặt trên bàn trà của Sầm Bắc Đinh sáng lên,
một chuỗi code chi chit các con số cùng chữ cái nhảy lên loạn xạ giống
như trình tự code lập trình máy tính. Cô thử đọc mấy dòng nhưng cũng chỉ hiểu được duy nhất một từ đơn "loop".
Lúc này, Sầm Bắc Đình bê
hai bát mì lớn ra khỏi phòng bếp. Cậu cẩn thận đặt một bát trước mặt cô
còn không quên nhét thêm một đôi đũa.
Cách một bàn uống trà, Sầm
Bắc Đình ngồi xếp bằng, phồng mồm nuốt xuống một đũa mì to trong miệng,
thích ý đến nỗi kêu lên: "Thật thoải mái"