Một đám người đi ngược theo bờ sông Dương Tử trở về nhà. Sầm Bắc Đình đẩy chiếc xe đạp màu đen của mình, cậu đi rất chậm rồi tách khỏi đám người ở phía trước, lùi lại đi song song với Hứa Hân ở cuối hàng. Dần dần hai người tách hoàn toàn
với các bạn học đã đi xa một đoạn.
Hứa Hân suy nghĩ một chút, sau đó nói với Sầm Bắc Đình: "Thật ra, tôi cảm thấy thầy Từ có lẽ chỉ nói đùa thôi".
"Cái gì?" Sầm Bắc Đình không nghe rõ, quay đầu hỏi lại.
Những cơn gió đầu mùa thu mát mẻ kéo theo hơi nước từ sông Dương Tử thổi lên mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu thoải mái.
Hứa Hân cúi đầu, một chân dẫm lên bóng đèn điện chiếu xuống mặt đường:
"Điều kiện phải tăng thêm 20 điểm mới được đi chơi kia, tôi nghĩ thầy Từ chỉ dùng để khích lệ mọi người, thầy sẽ không thật sự không cho cậu
đi".
Sầm Bắc Đình ngẩn người, sau đó lập tức phản ứng lại, cậu dừng xe kinh ngạc nói: "Cậu đang lo lắng chuyện này?"
Hứa Hân lại nói: "Lần này đề thi thật sự rất khó, nếu điểm không tốt cậu cũng đừng nên buồn".
Cô tận lực an ủi Sầm Bắc Đình, Sầm Bắc Đình lại nhìn Hứa Hân, đột nhiên nở nụ cười
"Được được được, tôi không cười" Sầm Bắc Đình đặt nắm tay ở bên môi, nhẹ
nhàng ho ra một tiếng, giọng trêu chọc nói: "Cậu nhìn thấy bài thi tôi
làm rồi sao? Khụ, lần này tôi lại bị điểm kém à?"
Hứa Hân cúi đầu không trả lời, bước nhanh về phía trước.
"Thì ra cậu thấy được thật" Sầm Bắc Đình cười gượng nói.
Cậu đột nhiên bước nhanh hơn, đuổi kịp Hứa Hân, sau đó vỗ nhẹ sau lưng cô
một cái. Sầm Bắc Đình không dám dùng lực mạnh, so với ngày thường bá vai bá cổ Lý Hiểu Hầu, lực tay cậu để trên vai Hứa Hân còn chưa bằng một
phần tư sức. Cậu cảm thấy nữ sinh rất yếu ớt, giống như làm từ thủy
tinh, dù gõ nhẹ hay chạm vào cũng không được, không giống đám con trai
thô lỗ bọn họ tùy tiện quăng quật thế nào cũng được.
"Khụ, chuyện này thì có gì quan trọng. Dù sao cũng không phải thi đại học, mà thật
ra thi đại học cũng chẳng phải chuyện lớn gì". Cậu không để tâm nói.
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thời Hạn tại truyen35.shop
Hứa Hân không trả lời, cô tiếp tục thả chậm bước chân đi về phía trước.
Thật ra cô biết rõ, Sầm Bắc Đình rất muốn đi Nông Gia Nhạc với bọn họ.
Thời gian này cậu học rất chăm chỉ, đến cả lúc ngủ cũng ôm theo quyển vở ghi chép từ đơn, cậu nói rằng ôm như vậy khi đi ngủ có thể khiến chữ tự chui vào đầu.
Nhưng mà thật đáng tiếc, cậu cố gắng nhiều như vậy cũng chưa chắc thu được kết quả như ý muốn.
"Hứa Hân," Sầm Bắc Đình đột nhiên trịnh trọng gọi tên cô.
"Cái gì?" Hứa Hân quay đầu nhìn Sầm Bắc Đình.
Sầm Bắc Đình vẫn luôn mang theo bộ dáng ngả ngớn, trên mặt cậu thậm chí còn hận không thể khắc lên chữ tuổi trẻ bất cần đời. Từ khi quen biết Sầm
Bắc Đình, Hứa Hân chưa bao giờ thấy cậu thể hiện bộ dáng đàng hoàng
nghiêm túc. Nhưng lúc này, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu lên người cậu tạo thành một cái bóng dài kéo trên mặt đất, đôi mắt cậu hiện lên vẻ thâm
trầm mang theo sự trầm ổn không tương xứng với độ tuổi.
Cậu nhẹ
nhàng mỉm cười nói với cô: "Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy sẽ không có
bất cứ một việc gì quan trọng đến mức có thể quyết định được toàn bộ
cuộc đời của cậu. Bởi vì cuộc sống đâu có dễ dàng như vậy, phải không?"
Hứa Hân sửng sốt, ngẩn người nhìn cậu.
Sầm Bắc Đình tiếp tục cười nói: "Tuy rằng tôi rất muốn đi chơi với mọi
người, nhưng nếu lần này không được đi, cùng lắm đến một ngày cuối tuần
nào đó tôi rủ mọi người đi tiếp. Năm nay tôi mười bảy rồi, qua một năm
nữa có thể thi lấy bằng lái, đến lúc đó chúng ta có thể tự lái xe đi".
Hứa Hâm mím môi muốn nói lại thôi, lời tới bên miệng vẫn dừng ở đầu lưỡi, lăn một vòng rồi lại nuốt xuống.
Cô dừng lại một chút, sắp xếp lại câu từ trong đầu: "Cậu đã mười bảy rồi, già quá".
"Vậy cậu còn không gọi tôi một tiếng anh trai đi" Sầm Bắc Đình nhướng mày.
"Không gọi." Hứa Hân xoay đầu đi.
Sầm Bắc Đình cười cười, cậu cong ngón tay gõ nhẹ lên đầu cô: "Cậu vẫn luôn
ngẩn người là vì lo lắng chuyện này? Thịt nướng ăn cũng chẳng được bao
nhiêu, có đói không?"
Hứa Hân trừng mắt: "Tôi ăn rất no rồi, cậu còn không nhìn xem bản thân gắp bao nhiêu thịt vào bát tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!