Cả lớp lại phá lên cười, Thôi Tuệ Lợi dùng khủy tay chọc vào người cô
nói: "Xin lỗi, cậu cũng thấy tớ quay rồi, tớ không gian lận".
"Thử thách hay nói thật?" Sầm Bắc Đình cuối cùng cũng cười đủ quay sang hỏi cô.
Vừa mới tận mắt chứng kiến trải nghiệm bi thảm của Lý Hiểu Hầu, Hứa Hân
thật sự lo lắng trong cái hộp nói thật kia có bao nhiêu đề mục dọa
người, cô nhẹ nhàng hít vào một hơi nói: "Thử thách".
Sầm Bắc
Đình giống như cô gái xinh đẹp gợi cảm đột nhiên xuất hiện trong trang
web quảng cáo, lập tức ân cần đưa cho cô một chiếc thùng gỗ "Nhặt đi"
Hứa Hân đã cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống, cô không lay chuyển được, chỉ đành nhặt lấy một tờ giấy trong hộp.
Cô đưa bàn tay vào trong hộp, ngón tay nắm lấy một cái, tùy vào may rủi
rút ra một tờ giấy. Cô cẩn thận mở ra, Thôi Tuệ Lợi nghiêng đầu sang
nhìn, cằm gác trên vai cô đọc to thành lời: "Thử thách, cùng một người
khác phái đối mắt trong năm giây, không được cười"
Hứa Hân: "......"
Thôi Tuệ Lợi lần này cười đến không thể ngồi thẳng eo: "Tờ giấy này là ai
viết? Thật độc ác quá đi, Lý Hiểu Hầu, có phải cậu không?"
Hiện
tại có người còn thảm hơn mình, Lý Hiểu Hầu hết sức vui mừng nói: "Hứa
Hân, cậu muốn đối mắt với ai? Có phải muốn chọn người lớn lên đẹp trai
nhất trong số chúng tôi không?" Cậu vén tay áo lên, hướng Hứa Hân làm
động tác vận động viên thể hình khoe cơ bắp đầy khôi hài.
Cả lớp cười đến mức muốn ngã từ trên ghế xuống đất.
Hứa Hân cũng xấu hổ cười, cô đưa ánh mắt đi khắp nơi xin giúp đỡ, loại trò
chơi này chỉ có thể chơi cùng với người quen thuộc, lúc này Bối Bác Nghệ cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái, vừa đúng lúc ánh mắt Hứa Hân cũng nhìn
qua, ánh mắt hai người chạm nhau.
"Ha......" Lúc này Sầm Bắc Đình đột nhiên đỡ bả vai cô, đứng thẳng người, nhẹ nhàng nói: "Bối Bác Nghệ là hoa đã có chủ rồi".
"Cho nên", ánh mắt cậu lười biếng nhìn, có một chút không để ý nghiêng đầu
cười với cô, lộ hàm răng trắng chỉnh tề giống một chuỗi vỏ sò màu bạc
"Tôi có thể cố gắng phối hợp với cậu..."
Lúc này, Thôi Tuệ Lợi quét một đường chân qua: "Sầm Bắc Đình, cậu nói hươu nói vượn cái gì?"
Sầm Bắc Đình ôm chặt chân, nhảy lên: "Tôi nói cậu à? Tên cậu đến một chữ tôi còn chưa nói ra, cậu kích động như vậy làm gì."
"Cậu cậu cậu..."
"Tôi làm sao." Sầm Bắc Đình đẩy tên đầu gỗ Bối Bác Nghệ một cái: "Cậu mau quản cậu ta đi."
Bối Bác Nghệ đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Hứa Hân: "Tôi giúp cậu."
Cả đám yên tĩnh mất một giây, mọi người đều nhìn Hứa Hân cùng Bối Bác Nghệ.
Hứa Hân cũng ngẩn người.
Cô không ngờ tới Bối Bác Nghệ sẽ chủ động yêu cầu tham gia thử thách này,
cô theo bản năng nhìn Thôi Tuệ Lợi, người luôn tươi cười như Thôi Tuệ
Lợi cũng ngẩn ra, sau đó cái gì cũng không nói chỉ cười với cô một cái.
Sầm Bắc Đình cũng vừa mới tỉnh lại, cậu có chút ngoài ý muốn, vì thế nhất
thời không phản ứng kịp. Cậu chỉ xếp bằng ngồi im tại chỗ, không giễu
cợt, không ồn ào, cũng không kích động mà chỉ lấy điện thoại ra tính
giờ.
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thời Hạn tại truyen35.shop
"Đã bắt đầu chưa?" Bối Bác Nghệ ngược lại chủ động hỏi, mí mắt cậu ấy nhấc lên, giọng nói lạnh nhạt.
Sầm Bắc Đình không nói chuyện, vì thế Lý Hiểu Hầu thay thế cậu làm người
chủ trì trò chơi, cậu ta dùng di động đếm ngược hai mươi giây, ấn xuống
nút bắt đầu: "Bắt đầu, start!"
Hứa Hân lấy lại tinh thần, trò
chơi vẫn còn tiếp tục, bọn họ nhất định phải theo quy tắc tuần hoàn của
trò chơi, cô nhìn vào mắt Bối Bác Nghệ, Bối Bác Nghệ cũng nhìn Hứa Hân.
Thời điểm cô nhìn vào ánh mắt Bối Bác Nghệ, trong đó chỉ có sự lạnh nhạt,
thậm chí trong con ngươi màu hổ phách kia Hứa Hân không thể nhìn thấy
bóng dáng mình trong đó.
Cô cùng Bối Bác Nghệ chỉ là quan hệ bạn
bè xã giao bình thường, bởi vì thành tích hai người gần tương đương
nhau, hạng nhất và hạng hai của khối luôn là hai người thanh phiên nhau
tranh đấu, lần này cậu hơn tôi 1-2 điểm, lần sau tôi lại vượt cậu 1-2
điểm. Vì thế từ ngày đầu khai giảng đã có tin đồn nói hai người quyết
"sống mái" với nhau.
Lời đồn này cũng truyền tới tai Hứa Hân,
nhưng cô cũng chẳng để trong lòng. Bởi vì cô không thích Bối Bác Nghệ,
cô cũng tin tưởng Bối Bác Nghệ cũng chẳng thích mình.
Hiểu theo
khía cạnh nào đó, bọn họ chính là cùng một loại người, nhạy bén, lạnh
nhạt. Nhưng bọn họ may mắn hơn những người khác vì họ đã định được tương lai bản thân muốn làm cái gì, vì mục đích mà không ngại bỏ qua thời
gian tuổi trẻ. Những người như vậy sẽ không bao giờ hấp dẫn được nhau mà hoàn toàn tương phản. Ngược lại bọn họ sẽ mê luyến khao khát những thứ
mình không có, chẳng hạn như lòng nhiệt huyết, sự dịu dàng và ôn nhu.
Ngọn lửa trại vẫn lặng lẽ cháy phát ra tiếng lách tách nhỏ.
Lý Hiểu Hầu bấm dừng đồng hồ nói: "Xong rồi! Đừng nhìn nữa, nhìn nữa sẽ xảy ra lau súng cướp cò đấy".
Cảm xúc của Bối Bác Nghệ trước sau vẫn luôn bình đạm, lạnh nhạt.
Hứa Hân thở phào nhẹ nhõm.
Cả lớp lại nhao nhao cười, Sầm Bắc Đình cũng cười theo một tiếng.
Cậu ngồi rất gần Hứa Hân, ở ngay phía đối diện, mỗi lần cô ngẩng đầu lên
đều có thể nhìn thấy đôi mắt tràn ngập ý cười của cậu. Nhưng lúc này,
Hứa Hân nhìn cậu lại thấy cậu ngồi xa hơn rất nhiều, hai người cách nhau bởi một ngọn lửa, làm ánh mắt cậu trở nên mờ ảo.
Chơi đến tám
giờ tối, thầy Từ cưỡng chế bắt bọn họ phải trở về, cả lớp vẫn chưa chơi
đủ nhưng vẫn đứng dậy dọn sạch rác rồi về phòng nghỉ ngơi.
Hứa Hân đang đi lên tầng bỗng nhiên bị Lý Mộng đẩy nhẹ cánh tay, cô ấy hướng ánh mắt ra phía ngoài hành lang, "Cậu nhìn kìa".
Hứa Hân liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, cô thấy Sầm Bắc Đình cùng một
nữ sinh nhỏ nhắn, tóc dài buông xõa sau lưng đang đứng nói chuyện cùng
nhau.
Cô nhận ra nữ sinh kia, chính là người mà Lý Mộng và Thôi Tuệ Lợi nói hôm nay sẽ tỏ tình với Sầm Bắc Đình.
Sầm Bắc Đình dựa người lên lan can hành lang, cặp chân dài tùy ý vắt chéo,
cậu so với nữ sinh kia cao hơn rất nhiều, vì thế thời điểm nữ sinh nói
chuyện, cậu phải cúi thấp người để lắng nghe.
Tóc của cậu hơi rối, chất tóc lại thô cứng, khi đưa tay sờ lên sẽ có cảm giác cộm tay nhè nhẹ.
"Cậu ta làm thật à". Hai người đang nhìn chăm chú bỗng Thôi Tuệ Lợi xuất hiện ở bên cạnh, dựa vào tay vịn lan can.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!