Không biết là ai nhanh tay lẹ mắt lập tức phi đến tắt đèn.
Trong đêm tối, chỉ có ánh sáng xanh phát ra từ màn hình di động, mọi người hai mắt nhìn nhau, sau đó cảm thấy buồn cười.
"Di động." Sầm Bắc Đình nhắc một câu. Những người khác vội vàng đem màn hình di động tắt phụt đi.
Lúc sau ngay cả ánh sáng từ màn hình di động cũng tắt, trong phòng càng tối, người ngồi ở đối diện cũng không thấy rõ mặt.
Hứa Hân duỗi tay lần mò phía trước, sau đó bất chợt ngẩn ra, phát hiện tay
mình đang để trên mu bàn tay của Sầm Bắc Đình. Cô vội vàng buông ra, lại bị Sầm Bắc Đình nhanh tay bắt được. Cô muốn tránh, Sầm Bắc Đình nắm
càng chặt. Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, phát hiện cậu không có nhìn mình,
ánh mắt cậu đang tập trung nhìn ra ngoài cửa, một tay khác đang nắm lấy
vai Lý Hiểu Hầu. Hứa Hân chợt cảm thấy hành động này hẳn là không có ý
gì khác, chỉ là thói quen bóp nhẹ bàn tay để trấn an người khác của Sầm
Bắc Đình.
Kinh nghiệm của Sầm Bắc Đình với loại chuyện này phong
phú hơn bọn họ. Cho nên cái chết dù đã ở ngay trước mắt, bọn họ chỉ cách thầy Từ đúng một cánh cửa, Sầm Bắc Đình vẫn bình tĩnh trấn định, rất có phong phạm của một người chỉ huy.
Cậu nhìn ra ngoài cửa chăm chú lắng nghe động tĩnh của thầy Từ, sau đó đặt ngón trỏ lên môi suỵt một
tiếng, ý bảo bọn họ đi theo cậu.
Sầm Bắc Đình dẫn bọn họ tránh ra sau cửa tầng hầm. Bọn họ tổng cộng có sáu người, vì muốn trốn kỹ mà
không thể không đứng ép sát vào nhau.
"Suỵt, đừng nói chuyện." Sầm Bắc Đình thấp giọng nói sau tai cô.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, thầy Từ quả nhiên mở cửa ra, cửa đẩy ra sau, vừa vặn che đi chỗ mấy người bọn họ đang trốn.
Bọn họ không dám thở mạnh, nhìn đèn pin trong tay thầy Từ chiếu một vòng trong phòng.
Hứa Hân khẩn trương nín thở đến đau phổi, sợ thầy Từ vừa quay đầu lại sẽ phát hiện bọn họ đang trốn sau cửa.
Cô Chu thấy trong phòng không có ai, nghi hoặc hỏi: "Hả, người đâu? Vừa rồi trong phòng vẫn còn sáng đèn mà".
"Điệu hổ ly sơn!" Thầy Từ so với cô Chu có kinh nghiệm hơn, ông ấy vỗ một cái thật mạnh vào đùi nói: "Đám nhóc này! Chúng ta trúng kế rồi! Mau trở về kiểm tra!"
Thầy Từ cùng cô Chu cầm đèn pin chạy về dãy phòng
ngủ. Hai người vừa đi xa, Sầm Bắc Đình lập tức dẫn bọn họ chạy ra ngoài. Cả sáu người cong chân chạy như điên, một đường chạy thẳng đến hành
lang.
Tới trước cửa, Sầm Bắc Đình thở phào một tiếng, ngón tay
chỉ xuống dưới chân, sau đó nhẹ nhàng cởi giày ôm ở trong ngực dùng chân trần bước đi.
Những người khác cũng làm theo, cởi giày, dẫm lên tất đi bộ về phòng, một âm thanh cũng không dám phát ra.
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thời Hạn tại truyen35.shop
Thầy Từ là người thông minh, ông thừa biết kế này do Sầm Bắc Đình bày ra, vì thế mục tiêu vô cùng rõ ràng, vừa chạy về đến dãy phòng ngủ đã bước đến phòng Sầm Bắc Đình đầu tiên.
Sầm Bắc Đình cũng không phải ăn
chay, cậu đoán được suy nghĩ của thầy Từ nên không chọn đi đường bình
thường. Sau khi về đến phòng, Sầm Bắc Đình không vào bằng cửa chính mà
leo vào bằng cửa sổ.
Thời điểm Sầm Bắc Đình vừa nhảy xuống mặt đất, thầy Từ cũng đúng lúc vặn cửa bước vào, ánh đèn pin chiếu thẳng vào mắt cậu.
Sầm Bắc Đình duỗi tay che đi ánh sáng, híp mắt lại, cất giọng lười biếng
hỏi: "Ôi, thầy à, sao thầy lại đến nữa rồi? Vừa rồi không phải đã đi
kiểm tra một lần rồi sao? Lại muốn kiểm tra thêm lần nữa?"
"Em?" Biểu cảm của thầy Từ kinh ngạc, ông không hiểu vì sao Sầm Bắc Đình lại ở trong phòng: "Sao em không nằm trên giường ngủ".
Sầm Bắc Đình giả bộ ngái ngủ dụi mắt nói: "Em muốn đi vệ sinh".
"Hừ" Thầy Từ một chữ cũng không tin. Sầm Bắc Đình chân trần đứng trên mặt
đất, thầy Từ dùng đèn pin soi quanh người cậu một vòng nhưng một chút
chứng cứ cũng không tìm thấy.
"Thằng nhóc này!" Ông ấy cùng cô
Chu liếc nhau, vội vàng chạy đến phòng ngủ khác để kiểm tra. Nhưng những người còn lại đã sớm lợi dụng thời gian thầy Từ cùng cô Chu kiểm tra
phòng Sầm Bắc Đình mà cấp tốc chạy về phòng mình, lúc thầy Từ quét đèn
pin quanh phòng đã kịp chui vào chăn trốn.
Hứa Hân cùng Thôi Tuệ
Lợi thuận lợi trở về phòng. Vừa nằm lên giường, Hứa Hân đã nhanh chóng
dùng chăn che kín đầu lại. Nằm xuống một lúc lâu nhịp tim vẫn còn đập
mạnh, cả người chưa thể bình tĩnh.
Cô không nhịn được bật cười một tiếng.
Thật là kích thích, tim đập mạnh như vậy, khó trách nhiều người thích chơi mấy trò vận động mạnh như thế.
Thầy Từ cầm đèn pin chiếu vào phòng sau đó quay ra, ngoài cửa tiếng bước chân dần dần đi xa, cả hành lang cũng an tĩnh trở lại.
Ánh trăng màu bạc chiếu xuống cuối giường, không gian xung quanh im ắng, Hứa Hân vô thức nhéo vào lòng bàn tay của mình.
Cô đột nhiên phát hiện bản thân cười vui như vậy không phải vì chạy trốn
thành công mà còn vì nhiều lý do khác. Sau đó cô bỗng nhiên nhớ đến lời
cảnh cáo của Thôi Tuệ Lợi, cả người như chợt tỉnh lại từ trong mộng----
Loại người giống Sầm Bắc Đình, rất dễ khiến người khác yêu thích.
*
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!