Bên ngoài cửa hàng được chiếu sáng bởi đèn neon, một nữ phục vụ xinh đẹp mặc kimono khom lưng dẫn họ vào phòng riêng. Trong phòng được trải chiếu tatami cùng hương thơm thoang thoảng, chính giữa bàn đặt một bình sứ tinh xảo, trong bình cắm mấy bông hoa anh đào đỏ, một bình đang đốt trầm hương, sương khói toả ra lượn lờ giữa không trung.
Bối Bác Nghệ đã tới, anh ấy đang ngồi ngay ngắn trước bàn. Bối Bác Nghệ vẫn mang bộ dáng trước đây, mặt không biểu tình, lạnh như băng, đến mức mặt trời ở xích đạo cũng không hoà tan được khối băng lớn này. Trên sống mũi Bối Bác Nghệ có thêm một cặp mắt kính viền vàng khiến vẻ ngoài của anh càng thêm lạnh nhạt, hờ hững.
Sau khi tốt nghiệp đại học khoa chính quy, anh ấy không tiếp tục học lên mà quyết định đi làm tại một công ty tài chính, sau ba năm ngắn ngủi đã được thăng chức lên làm quản lý trung cấp.
Khi Hứa Hân mới tới thành phố S, ở nơi đất khách xa lạ này người cô quen biết chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng chỉ có một người bạn là Bối Bác Nghệ, nên trong vài lần chuyển nhà, tìm phòng trọ, đều phải nhờ anh ấy giúp đỡ. Sau đó trong công việc cũng hợp tác qua, công ty của Bối Bác Nghệ là một trong những khách hàng quen thuộc của công ty Hứa Hân, vì vậy cũng gặp nhau vài lần trong các buổi tiệc liên hoan.
Ra ngoài cuộc sống, có thêm một người bạn là nhiều thêm một con đường, mà có thêm một người bạn như Bối Bác Nghệ giống như có thêm một con đường cao tốc, Hứa Hân đã được anh ấy giúp đỡ không ít.
Bối Bác Nghệ đang uống trà, thấy Hứa Hân cùng Sầm Bắc Đình tiến vào phòng liền gật đầu chào hai người họ. Hứa Hân và Sầm Bắc Đình lần lượt ngồi xuống, Lý Hiểu Hầu còn chưa đến, Hứa Hân và Bối Bác Nghệ lại không phải người thích nói chuyện, mọi người đã nhiều năm không gặp, bầu không khí trong phòng có chút gượng gạo. Bối Bác Nghệ châm trà cho hai người, hỏi han vài câu bình thường, anh ấy hỏi Sầm Bắc Đình vì sao lâu như vậy mới trở về, cảm thấy trong nước thay đổi thế nào, công việc có thuận lợi không.
Nói vài chuyện, dần dần cũng không còn chủ đề để tiếp tục, đúng lúc này ngoài cửa đột nhiên nghe thấy giọng của Lý Hiểu Hầu đang nói chuyện điện thoại, "Này, ông chủ Ngô, dạo gần đây ông kiếm được nhiều tiền quá nhỉ, lần trước lô hàng ông đưa tôi giá hơi cao đấy... Biết, tôi biết chất lượng hàng bên ông không tồi". Cô gái nhỏ đang dẫn đường bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện này liền sợ chết khiếp, tay giấu dưới lớp áo kimono đã cầm sẵn lấy điện thoại để gọi cảnh sát.
"Không phải cái giá này, ớt tôi chuyển từ Trùng Khánh đến còn rẻ hơn từ chỗ ông đấy".
Cô gái nhỏ buông tay: "..." Thật là đáng sợ.
Lý Hiểu Hầu bước vào phòng, mặt cười hớn hở, vừa ngồi xuống đã tự rót cho mình ba ly rượu: "Ngại quá, đến trễ, tôi tự phạt mình ba ly".
Uống xong chén rượu, không khí lúc này mới được hâm nóng. Lý Hiểu Hầu vừa uống rượu vừa trò chuyện sôi nổi. Là người làm ăn, cái khác có thể không biết, nhưng chắc chắn phải biết cách ăn nói. Sau khi tốt nghiệp đại học, Lý Hiểu Hầu đã lăn lộn ngoài xã hội mấy năm, luyện cho bản thân tính cách xảo quyệt như một con cá chạch, lúc nói chuyện câu đầu cửa miệng luôn là kiếm được mấy trăm vạn cùng mấy trăm nghìn đơn đặt hàng, anh ta nghiêng người nhìn Sầm Bắc Đình: "Nhưng nếu muốn gọi là người thành đạt, Sầm ca mới là người thành đạt đích thực, chúng ta cùng lắm chỉ là những con rùa may mắn mà thôi". Anh ta cầm lấy chiếc đũa, gõ vào cạnh bát sứ: "Chớp mắt một cái đã thấy mặt cậu lên trang bìa tạp chí rồi".
Sầm Bắc Đình cầm lấy ly rượu cụng ly với anh ta, mỉm cười không nói. Có lẽ là do vừa uống rượu, Hứa Hân bây giờ mới chú ý đến trong mắt Sầm Bắc Đình có chút mệt mỏi, mí mắt anh lười biếng hạ xuống, khoé miệng dương lên, bình thản nói: "Do may mắn cả thôi".
Sầm Bắc Đình quả thật là có vận may. Thời điểm anh ra nước ngoài, Bitcoin vẫn còn một khái niệm mới mẻ. Lúc đó anh nhàm chán lại nhàn rỗi, để giết thời gian, anh tuỳ ý thiết kế một phần mềm phát triển Bitcoin, khi không có việc gì làm thì để treo trên máy tính, chỉ sau một năm, anh đã đào được một ổ đĩa USB Bitcoin, ổ USB đó sau này bán được 100.000 đô la. Đây chính là nguồn vốn đầu tiên để anh gây dựng sự nghiệp, cũng là bước đi mà anh không thể dừng lại được.
Sầm Bắc Đình gõ vào đế cốc trên bàn nói: "Lúc tôi vừa sang bên đấy, trong lớp chỉ có một mình tôi là người nước ngoài, muốn rủ một người bạn đi ăn cùng cũng khó. Nhưng tôi là người thế nào, dĩ nhiên tôi sẽ không để mình đói bụng rồi, vì vậy khi đi ăn nếu là đồ ăn tôi không muốn tôi liền nói this, no,no,no, đồ ăn mình thích thì ngược lại nói this, yes, yes, yes".
"Cậu có thể sống sót trở về đúng là không dễ dàng" Lý Hiểu Hầu bật cười, anh ta hỏi Sầm Bắc Đình: "Cậu có quen bạn gái nước ngoài không? Phụ nữ nước ngoài đều rất xinh đẹp nhỉ?"
"Chậc, dáng người không tồi". Sầm Bắc Đình hớn hở nói "Mỗi người ít nhất cũng phải cao từ 1m7 trở lên, lại rất nhiệt tình..." Sau đó anh nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hứa Hân bên cạnh, đột nhiên không dám nói chuyện, tự rót cho mình một ly rượu: "Nhưng mà muốn nói về xinh đẹp, phụ nữ Trung Quốc của chúng ta vẫn xinh đẹp hơn".
Hứa Hân trợn trắng mắt.
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thời Hạn tại truyen35.shop
Bọn họ lại tiếp túc trò chuyện, Lý Hiểu Hầu lúc này đã say mèm, nói chuyện không còn để ý câu chữ "Tôi không có số tốt như các cậu, đầu óc cũng không tốt như vậy, cũng không có gia đình giàu có, tôi đây, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình".
Có những lời khi nói ra giống như làm ra vẻ, nhưng khi nói những lời này, Lý Hiểu Hầu nhìn thật mệt mỏi, dưới hai mí mắt là quầng thâm dày đậm do thiếu ngủ tạo thành, anh ta xoa chân mày, tự giễu nói: "Tôi uống nhiều quá, lời nói ra không để ý lắm, đều là bạn học cũ với nhau, mọi người nghe tôi tâm sự một chút, đừng cười tôi".
Sầm Bắc Đình dễ dàng kéo cánh tay của Lý Hiểu Hầu rồi nâng người dậy, so với trước đây anh vẫn khoẻ hơn anh ta, anh thở dài nói: "Uống nhiều quá thì về thôi".
Sầm Bắc Đình gọi taxi, thời điểm anh đỡ Lý Hiểu Hầu vào xe, Bối Bác Nghệ và Hứa Hân đang đứng ngoài cửa hóng gió cho bớt mùi rượu. Bối Bác Nghệ rút một điếu thuốc, hỏi cô: "Hút không?"
Hứa Hân lắc đầu.
Bối Bác Nghệ nhìn cô cười nhạo: "Thế nào, người ấy trở về rồi thì không cần hút nữa sao?". Bối Bác Nghệ châm điếu thuốc, mỗi câu nói ra đều mang theo một tầng khói mù mịt.
Hứa Hân bị khơi ra cơn nghiện thuốc lá, ngón tay rũ dọc bên chân vô thức gõ nhẹ. Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ấy.
Bối Bác Nghệ lại cười nhạo một tiếng, búng tàn thuốc xuống đất.
"Ngày mai cậu ra sân bay như thế nào?". Bối Bác Nghệ hỏi
"Lái xe đến?"
"Hay đi cùng Sầm Bắc Đình?"
Hứa Hân hơi dừng lại: "Tôi tự đi"
"Có lái xe không?" Bối Bác Nghệ gật đầu, quay lại nhìn cô, "Muốn tôi đưa cậu về không?"
Hứa Hân từ chối: "Không cần."
Bối Bác Nghệ không miễn cưỡng, cầm nửa điếu thuốc còn dư ấn trên nắp thùng rác inox màu trắng "Được thôi".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!