Ngày hôm sau, Sầm Bắc Đình lái xe đến đón Hứa Hân. Có thể là vì muốn giảm bớt sự chú ý, lần này anh không lái chiếc Ferrari đỏ kia nữa mà đổi sang một chiếc Cayenne màu đen. Cửa kính xe vừa được kéo xuống đã lộ ra một gương mặt cười còn sáng hơn cả ánh mặt trời trên đầu.
Ellen hạ chiếc kính phi công màu đen trên mũi, đôi mắt xanh lam đầy ý cười nhìn cô: "Hứa tiểu thư, chúng ta lại gặp lại rồi". Lời còn chưa nói hết, cậu đã bị một bàn tay to đẩy ra, Sầm Bắc Đình ngồi ở ghế sau khép lại tập tài liệu trong tay, nói với cô: "Hứa Hân, vào đi".
Hứa Hân gật đầu, ngồi lên xe cài chắc dây an toàn.
Máy sưởi trên xe bật ở nhiệt độ vừa đủ, radio đang phát tin tức trên đường quốc lộ.
Hứa Hân nhìn qua kính chiếu hậu, bởi vì hôm nay sau khi xuống máy bay bọn họ sẽ đến thẳng hội trường, cho nên Sầm Bắc Đình đã chuẩn bị xong hình tượng cho buổi giao lưu với 4N.
Anh ăn mặc trang trọng, trên người mặc bộ vest được cắt may vừa khít, trước ngực là áo gile màu xanh đậm, túi áo trước ngực cũng được cài một cái ghim hình thiên nga màu vàng. Anh đặt hai tay trên đầu gối, một cái bút được xoay đi xoay lại trong tay, ngón tay anh vẫn thon dài giống như trước thuần thục đùa nghịch cây bút trong tay, chỉ là giờ đây không còn là cậy bút năm đồng bán ở quán ăn vặt trước cổng trường tuỳ tiện mua, mà là cây bút mạ vàng có khắc tên anh trên nắp cùng giá bán trên trời không phải ai cũng sở hữu được.
Nhìn đến tài liệu trên đầu gối Sầm Bắc Đình cùng những từ được cô đánh dấu chi chít trong quyển sổ nhớ đã thu hút sự chú ý của Hứa Hân, cũng vừa lúc nhắc nhở cô, cô hiện tại đang trong giờ làm việc, Sầm Bắc Đình chính là cấp trên của cô. Hứa Hân theo bản năng ngồi thẳng người, có phản xạ nhắc nhở bản thân phải chuyên nghiệp trong công việc.
Cô đồng ý đi cùng Sầm Bắc Đình ra sân bay, tất cả là vì trước đó Sầm Bắc Đình nói muốn thảo luận với cô tài liệu được sửa chữa trên đường đi, nhưng từ lúc cô lên xe, Sầm Bắc Đình lại chậm chạp không nói đến vấn đề này, ngược lại lại cùng cô nói chuyện phiếm, hết hỏi cô đã ăn sáng chưa đến hỏi cô có muốn uống nước hay không.
Hứa Hân kéo đề tài về chuyện công việc, lúc này di động của cô lại vang lên, là chị Từ gọi tới hỏi tiến độ công tác của cô.
Chị Từ cực kỳ coi trọng kế hoạch phát triển hợp tác với Khoa học kỹ thuật Sao Mai, chị ấy cố ý đưa Sầm Bắc Đình thành khách hàng phát triển lâu dài, cho nên gánh nặng kết nối với khách hàng liền vinh quang dừng trên người Hứa Hân.
Không biết Lý Hiểu Linh nói gì với chị Từ, chị ấy liên tục hỏi cô đã đến chưa, đi tới đâu rồi, tư liệu hạng mục có xảy ra vấn đề không. Hứa Hân trả lời từng câu một trong Wechat.
Di động của cô có chút vấn đề, thường xuyên bị dính liền hai chữ với nhau, khi đánh chữ không quá tiện, cô cũng muốn đổi một cái mới nhưng vì công việc quá bận rộn, cô vẫn chưa có thời gian đi chọn.
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thời Hạn tại truyen35.shop
Hứa Hân gõ mấy chữ, lại xoá đi mấy chữ. Sầm Bắc Đình nhìn màn hình di động của cô, lập tức hỏi: "Điện thoại bị hỏng sao?"
Hứa Hân nói: "Bàn phím có vấn đề, nhưng mà vẫn dùng được".
Cô trả lời hết các tin nhắn của chị Từ xong, cất lại điện thoại vào trong túi.
Sầm Bắc Đình lấy ra từ dưới ghế một cái túi giấy, lại lấy ra từ trong đó một hộp vuông đưa cho Hứa Hân "Cậu dùng cái này đi".
Ngoài vỏ hộp có in logo của "Khoa học kỹ thuật Sao Mai", có lẽ đây là sản phẩm mới được nghiên cứu của Sao Mai. Hứa Hân có chút kinh ngạc, bình thường những sản phẩm chưa tung ra thị trường thế này không thể tuỳ tiện đưa cho người khác dùng.
Hứa Hân cảm thấy bản thân không nên nhận đồ vật quý giá như vậy, nhưng Sầm Bắc Đình lại không để chuyện này trong lòng, anh cười nói: "Không sao hết, chỗ tôi vẫn còn mấy chiếc".
Sầm Bắc Đình như một nhân viên bán hàng có tâm, thậm chí còn hướng dẫn Hứa Hân sử dụng điện thoại này như thế nào "Cậu chỉ cần sử dụng nó giống điện thoại bình thường là được, ấn vào đây là để nhắn tin, chỗ này để gọi điện, chỗ này là truy cập web nhận mã xác minh... Về cơ bản thì tất cả những chức năng trên điện thoại cũ của cậu đều có trên chiếc máy này, hơn nữa tín hiệu cũng mạnh hơn, cậu thấy thế nào?
"Thật sự không cần đâu." Hứa Hân bối rối từ chối.
Sầm Bắc Đình cười cười, đưa điện thoại di động cho Hứa Hân: "Coi như là dùng thử, nếu có vấn đề gì thì nói với tôi trước, phản hồi của cậu với chúng tôi rất quan trọng."
*
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!