Sau khi trở về khách sạn, Hứa Hân thấy trên giường đặt một túi quà lớn do phục vụ đưa đến, bên trong túi quà là một bộ lễ phục màu đỏ trễ vai dài ngang hông cùng một đôi giày cao gót màu đen. Trên bộ lễ phục còn có một tấm vé mời tham gia tiệc rượu được đặt ngay ngắn, tiệc tối ngày hôm nay cô cũng được mời đến.
Theo lý thuyết, những buổi tiệc kín như thế này bọn họ không cần phải tham gia. Một mặt là do những bữa tiệc tư nhân tương đối tuỳ ý, nếu ở hội trường Sầm Bắc Đình gặp được bạn bè ở Canada muốn trò chuyện cùng anh, Sầm Bắc Đình vẫn có thể dùng cách anh đã giao tiếp nhiều năm ở Canada biểu đạt ý tứ của mình với bọn họ, còn nếu không được, vẫn còn Ellen thông thạo cả tiếng Trung và tiếng Anh bên cạnh; mặt khác, không khí trong các bữa tiệc tư nhân đều rất thoải mái, những chuyện mọi người bàn luận cũng càng bí mật, có một số chuyện khó có thể nói với người ngoài.
Sau khi tranh cãi với Lý Hiểu Linh, Hứa Hân có chút mệt mỏi. Cô gửi tin nhắn cho Sầm Bắc Đình: "Quần áo là cậu đưa tới sao?"
"Đúng vậy." Sầm Bắc Đình nhanh chóng trả lời lại: "Thế nào? Có hợp không"
Hứa Hân lật mặt sau của nhãn hiệu, cô bị con số treo trên nhãn doạ sợ hết hồn, thầm mắng Sầm Bắc Đình đúng là một đại thiếu gia không biết khó khăn của nông dân.
Cô nhìn số đo, là kích cỡ của mình, chỉ là khi mặc lên người đuôi váy có chút ngắn, phù hợp với gu thẩm mỹ thẳng nam sến súa của Sầm Bắc Đình.
Sầm Bắc Đình đợi trong chốc lát, không thấy Hứa Hân trả lời lại, liền nhắn: "Xuống đây đi, tôi đợi cậu dưới sảnh".
Buổi tối là thời gian tự do hoạt động của Hứa Hân, cô vốn đã lên kế hoạch đi dạo quanh Tô Châu, nhưng hiện tại Sầm Bắc Đình là khách hàng của cô, mà khách hàng chính là thượng đế, vì vậy cô chỉ có thể nghe theo lời anh.
*
Trên ghế sô pha dài trong phòng tiệc, Sầm Bắc Đình đang chống khuỷu tay trên ghế, cả người nằm nghiêng, anh mặc một bộ vest màu nâu, mái tóc được cố định bằng sáp, lộ ra vầng tráng cao trơn bóng. Khắp nơi trong khán phòng đều có người đứng, có nam, có nữ, nhưng dường như ánh sáng chỉ tập trung trên người Sầm Bắc Đình, bởi bất cứ người nào đi vào hội trường, ánh mắt luôn nhìn về phía anh đầu tiên, nhưng bản thân Sầm Bắc Đình một chút cũng không để ý đến những ánh mắt đó.
Ngón tay dài ấn lên chiếc cốc lắc xúc xắc màu đỏ, Sầm Bắc Đình nhấc lên đôi mắt đào hoa, môi mỏng cong nhẹ, cười như không cười, ngồi đối diện với anh trên tay vịn ghế sô pha là một cô gái trẻ, "Đánh cược lớn hay đánh cược nhỏ"
"Đánh cược nhỏ"
"Được", Sầm Bắc Đình nói: "Thua thì cởi quần áo hay uống rượu?"
Cô gái với mái tóc xoăn lớn bật cười, nhào vào lồng ngực Sầm Bắc Đình, hờn dỗi đánh nhẹ vào cánh tay anh: "Sầm tổng, anh thật đáng ghét quá đi".
Sầm Bắc Đình cười một tiếng, lật cốc.
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thời Hạn tại truyen35.shop
Dưới cốc có hai viên xúc xắc, một đen một đỏ đều lật đến mặt 6 lỗ.
"Ai nha, vận may hôm nay của Sầm tổng thật tốt" Cô gái xinh đẹp uống cạn ly rượu trước mặt Sầm Bắc Đình.
Sầm Bắc Đình cản lại một chút "Vừa rồi tôi không đồng ý hình phạt uống rượu".
Mọi người cười vang, đẩy hai người ngồi sát vào nhau.
Hứa Hân đứng ngoài cánh cửa vàng kim rộng lớn, cô nhìn một màn này cảm thấy có chút buồn cười. Thế nhưng cô lại không cảm thấy có chút ngoài ý muốn nào với hành động hiện tại của Sầm Bắc Đình. Trước kia lúc còn đi học cũng vậy, anh luôn tự đắc, thích thú mà hưởng thụ ong bướm vây quanh, chỉ là cô cùng những người đó không giống nhau, cô không có chủ động làm quen, cho nên càng khơi dậy tinh thần chiến đấu của anh. Cũng giống như bây giờ, tặng váy, đưa di động, anh liên tiếp làm các hành động khiêu khích lại cô.
Hứa Hân đẩy cửa bước ra ban công ngoài trời, dựa người vào vách tường. Cô với tay vào bên trong túi xách, từ trong đống đồ tìm được bao thuốc cùng bật lửa.
Cô ngậm một điếu thuốc trong miệng rồi châm lửa.
Ngọn lửa đốt cháy phần đuôi phát ra ánh sáng lập loè, Hứa Hân hít nhẹ một hơi.
Nhưng trong phổi lại không phải mùi hơi thuốc lá mà là một luồng gió lạnh.
Tàn thuốc bị thổi rơi xuống đất, không biết Sầm Bắc Đình đã ra đây từ lúc nào.
Bộ váy mặc trên người Hứa Hân rất hợp, phần thiết kế trễ vai giúp tôn lên xương quai xanh tinh xảo, chất liệu vải bó sát làm nổi bật đường cong ở eo và hông của cô. Còn có đôi chân của Hứa Hân, đó là nơi anh thích nhất, thẳng tắp lại tinh tế, thon dài phù hợp, gãi đúng chỗ ngứa, hai chân cô mặc váy dài rất đẹp, mặc quần đồng phục màu xanh nhạt cũng đẹp, thậm chí mặc lễ phục của phụ nữ trưởng thành lại càng đẹp hơn. Anh cực kỳ hài lòng với gu thẩm mỹ của mình, nhưng cũng cảm thấy bất mãn với ánh mắt của người khác nhìn cô, anh quyết định lần sau vẫn nên để cô mặc váy dài một chút. Sầm Bắc Đình ho nhẹ một tiếng, theo bản năng vươn tay sờ chóp mũi, vẫn tốt, chưa có chảy máu mũi.
Ngón trỏ cùng ngón giữa của Sầm Bắc Đình kẹp lấy điếu thuốc, động tác thành thục giống như một người nghiện thuốc đã lâu, anh xoa một vòng đầu thuốc, hỏi: "Học hút thuốc khi nào?"
Anh mỉm cười hỏi, nhưng Hứa Hân lại đọc được sự nguy hiểm trong mắt anh. Cô không phải cấp dưới của Sầm Bắc Đình, cô căn bản không phải sợ anh, thậm chí cô còn dám lấy lại điếu thuốc từ trong tay Sầm Bắc Đình, chỉ là tạm thời cô không muốn làm vậy.
Hai tay Hứa Hân ôm trước ngực, cô không nhìn Sầm Bắc Đình mà quay đầu nhìn những cơn gió ngoài cửa sổ, lãnh đạm nói: "Sớm đã biết rồi"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!