Sáng hôm sau thức dậy, đầu óc Hứa Hân vô cùng hỗn độn. Khung cảnh hỗn loạn hôm qua hiện lên rõ ràng trước mắt cô, đặc biệt là hình ảnh khiến người ta cảm thấy thẹn thùng, tất cả như đèn kén quân cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Mặt Hứa Hân đỏ bừng, cô hận không thể đâm đầu vào gối chết ngay lập tức, đây tuyệt đối không phải là kết quả mà cô tưởng tượng, đặc biệt là Sầm Bắc Đình còn ném cô lên sô pha.
Hứa Hân nhìn tấm đệm lộn xộn, cảm thấy vô cùng đau đầu xoa giữa lông mày.
Được rồi, dù sao hôn cũng không mệt.
Thậm chí không chỉ là không mệt.
Có thể nói Sầm Bắc Đình là một người bạn trai dịu dàng, anh quá dịu dàng, nhẹ nhàng như một người bắt mộng. Anh chu đáo cẩn thận suy nghĩ đến cảm nhận của bạn gái, anh sẽ nói lời âu yếm, một bên ôm ấp nói cô là trái tim của anh, là lá gan của anh, là tất cả cuộc sống của anh, bên kia lại hôn môi không chút lưu tình, hung hăng hầu hạ cô thoải mái.
Muốn so sánh một đối tượng cần phải có một đối tượng khác mới khách quan, mà Hứa Hân thiếu mất yếu tố tham khảo quan trọng này, nhưng cô không hề cảm thấy đánh giá người dùng mà cô đưa ra không đủ chân thực, thậm chí cô còn cho rằng, khó có người nào có trình độ tốt hơn Sầm Bắc Đình.
Hứa Hân hoảng sợ, cô nhìn người đến qua camera giám sát, thấy Sầm Bắc Đình đứng bên ngoài, cô thậm chí không muốn mở cửa ra. Sầm Bắc Đình ngẩng đầu, nhìn thấy camera, anh nói với ống kính: "Hân Hân, là anh, mau mở cửa".
Đem người nhốt ở ngoài cửa cũng không phải cách hay, Hứa Hân không còn biện pháp nào khác, chỉ đành mở cửa cho anh đi vào. Sầm Bắc Đình vừa vào cửa đã muốn hôn cô. Hứa Hân vội vàng trốn ra phía sau, bàn tay Sầm Bắc Đình đã luồn vào vạt áo của cô, tay anh dần di chuyển lên trên, vuốt ve da thịt ở eo cô, không cho cô trốn. Anh ấn cả người cô về phía mình, sau đó lại là một trận hôn môi đầy dữ dội khiến eo Hứa Hân không thể đứng thẳng nổi.
Cảm thấy đã hôn đủ, Sầm Bắc Đình mới hài lòng buông lỏng tay, lại mỉm cười dùng tay miết nhẹ nước miếng trên môi Hứa Hân, nhưng tay còn lại vẫn ôm chặt, bàn tay nắm lấy eo cô.
Hứa Hân thở hổn hển, cô không nhịn được trách móc: "Sầm Bắc Đình, Sầm Bắc Đình, anh nhẹ một chút".
"Ừ". Lúc này Sầm Bắc Đình mới buông cô ra
Sầm Bắc Đình buông lỏng tay, Hứa Hân lập tức nhảy về phía sau một bước, kéo dài khoảng cánh với anh.
"Có đói bụng không? Ăn một chút nhé? Anh làm bữa sáng cho em." Sầm Bắc Đình nghiễm nhiên coi mình trở thành chủ nhân của ngôi nhà, khi lên lầu còn mang theo sữa đậu nóng cùng tào phớ, sau đó không hỏi cũng biết mở tủ lạnh lấy ra hai quả trứng gà, hai thìa bột mì cùng một bó đậu lớn, anh làm cho Hứa Hân một bữa sáng phong phú với bánh rán trứng gà và sữa đậu nành.
Sầm Bắc Đình nói 'làm', đúng nghĩa là 'làm', anh còn coi cô giống đứa bé ba tuổi đưa muỗng đến trước miệng dỗ ăn.
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thời Hạn tại truyen35.shop
Hứa Hân không nhai nổi, vừa đẩy vừa túm lấy người Sầm Bắc Đình, kiên quyết kéo người ra khỏi phòng bếp: "Sầm Bắc Đình, anh muốn làm gì?"
Cô cảm thấy bản thân nhất định phải nói rõ mọi chuyện với Sầm Bắc Đình.
Trước hết họ nên hiểu mối quan hệ hiện tại của họ là gì.
Bạn bè?
Bạn bè khẳng định không làm được nữa, có bạn bè nào lại 'đánh bo'(*) không
(*) đánh bo: một kiểu hôn khi môi hai người chỉ chạm nhẹ vào nhau và thường phát ra âm thanh giống như 'bo'.
Bạn tình?
Cái này quá khoa trương, bọn họ mới chỉ hôn nhau mà thôi.
Sầm Bắc Đình bước vào nhà ăn với một cái khay, anh vòng một cánh tay ôm ngang người Hứa Hân, kéo cô ngồi lên đùi mình. Hứa Hân không kịp đề phòng đã ngả vào lồng ngực anh. Hàm dưới góc cạnh của Sầm Bắc Đình còn có vài sợi râu ngắn, anh dùng cằm cọ vào mặt cô, sợi râu ngắn làm cô phát ngứa, sau đó anh cắn một ngụm vào môi Hứa Hân, cuối cùng hai người họ lại tiếp tục một trận hôn mãnh liệt.
Hứa Hân bị hôn đến ngồi không yên, cả người trượt ra sau, kế hoạch muốn nói chuyện rõ ràng với anh sớm đã bị vứt lên chín tầng mây.
Hai tay cô ôm lấy cổ Sầm Bắc Đình, ngón tay luồn vào mái tóc ngắn của anh. Tóc của anh vẫn cứng và lộn xộn như vậy.
Hai tay Sầm Bắc Đình cũng ôm lấy mặt cô, vô cùng dịu dàng nhìn người con gái đang ngồi trong lòng mình, vừa hôn vừa nói một cách mơ hồ: "Bảo bối, anh rất thích em".
Lòng Hứa Hân lập tức mềm nhũn, cô nhắm mắt lại, lắng nghe những lời âu yếm của Sầm Bắc Đình.
Quản cái gì?
Lời nói dối tốt đẹp cũng khiến người khác vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!