Buổi tối về đến nhà, Sầm Bắc Đình lập tức thấy hối hận, đặc biệt khi Hứa Hân không nói một câu nào, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về
phòng. Bản thân tức giận làm cái gì? Chính mình dựa vào đâu mà tức giận? Cảm thấy cô ấy không yêu mình? Vậy anh càng phải đối xử với cô tốt hơn. Tốt đến mức để cô thấy quen anh so với quen Bối Bác Nghệ đáng giá hơn.
Bây giờ anh giận dỗi vô cớ như vậy thì làm được gì? Chẳng khác nào một
đứa trẻ cả.
Anh vẫn luôn là người hiếu chiến, muốn cái gì là phải tranh bằng được cái đó, lập tức tiến lên nắm lấy, không được nhượng bộ. Tuy rằng thời gian Bối Bác Nghệ quen Hứa Hân lâu hơn anh, nhưng hiện
tại cô đã lựa chọn ở bên anh, như vậy anh phải lập tức nghĩ cách khiến
bọn họ ở bên nhau càng lâu, càng hạnh phúc, đến khi nào chỉ cần anh ở
bên cạnh, cô sẽ không thể nghĩ đến bất kỳ ai khác. Nhìn cửa phòng ngủ
khép hờ, Sầm Bắc Đình xốc lại tinh thần, vừa mãn nguyện vừa nóng lòng
muốn thử lại lần nữa.
"Hân Hân..."
Lúc này Hứa Hân mang
theo hộp y tế vội vàng bước ra, cô căn bản không chú ý tới anh, chỉ cúi
đầu nôn nóng tìm cồn i-ốt cùng tăm bông, cũng không cảm thấy anh đứng
ngây ngốc ngoài cửa có gì kỳ lạ. Đầu óc cô lúc này đều là hình ảnh cổ áo anh loang lỗ vết máu, cô đau lòng, lại không nhịn được cảm thấy áy náy, tuy rằng Sầm Bắc Đình trước mặt người ngoài ép buộc hôn cô là không
đúng, nhưng cô cũng không thể thẹn quá hoá giận mà cắn anh như vậy...
"Anh" Hứa Hân nhìn Sầm Bắc Đình nói: "Anh lại đây đi"
"Ừ" Sầm Bắc Đình đã bước tới đứng ở đối diện bàn ăn.
Hứa Hân dùng tăm bông tẩm cồn I-ốt, đi qua đối diện bàn, cẩn thận lau vết
thương trên môi Sầm Bắc Đình. Cô không đi giày cao gót, chỉ xỏ đôi dép
lê đi trong nhà nên thấp anh hơn rất nhiều, nhìn từ ngoài giống một tiểu nhỏ nhắn được khảm trước ngực Sầm Bắc Đình.
"Có đau không anh?" Hứa Hân nhỏ giọng hỏi
Sầm Bắc Đình vẫn mang bộ dáng ngơ ngác, anh nhìn chằm chằm Hứa Hân, xung
quanh lỗ tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình. Cô không tức
giận, một chút cũng không, anh khốn nạn như vậy nhưng cô vẫn tha thứ cho anh, vì sao cô lại tốt như vậy.
"Cái gì?" Sầm Bắc Đình hỏi.
Hứa Hân nói: "Có đau không"
Sầm Bắc Đình thở sâu, anh tiến gần một chút, ôm Hứa Hân vào lồng ngực, hai
tay ôm chặt lấy eo cô, anh đối với bản thân mình hận sắt không thành
thép, "Đau chết đi được". Anh uỷ khuất nói, hơn nữa còn mượn cô hội lần
này thân cận với cô, "Hân Hân, hôn anh..."
Nếu là bình thường,
lời nói dối này của anh Hứa Hân không để vào mắt, nhưng lần này anh là
bệnh nhân bị thương, Hứa Hân nghe câu nào cũng tin là thật, "Được". Cô
lập tức nhón mũi chân muốn hôn Sầm Bắc Đình, nhưng cô vừa tiến lại gần,
Sầm Bắc Đình ngược lại rụt người ra sau, anh lùi người lại, giọng nói
đầy tiếc nuối: "Quên đi, miệng anh toàn là thuốc, rất đắng*"
Lòng Hứa Hân mềm nhũn, cánh tay vòng qua cổ anh, cô nghiêm túc nhìn vào đôi
mắt anh, mắt anh đẹp đến nao lòng khiến người ta có cảm giác bị mê hoặc
hãm sâu, giống như dù thế giới có rộng lớn đến đâu, trong mắt anh cũng
chỉ có cô. Hứa Hân hôn lên môi anh, nói: "Anh sẽ không bao giờ phải đau
khổ*".
* "đắng" và "khổ" trong tiếng Trung đều là chữ 苦
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thời Hạn tại truyen35.shop
*
Thời điểm giữa giờ nghỉ trưa, Hứa Hân đi lên tầng cao nhất của toà nhà ngồi
hút thuốc, vậy mà cô lại đụng phải Bối Bác Nghệ cũng đang ở đây. Cô chưa bao giờ có ý nghĩ không muốn nhìn mặt Bối Bác Nghệ như hiện tại. Nhưng
người cũng đã gặp, nếu làm bộ không nhìn thấy quay người ra ngoài thì
quá giả tạo. Hứa Hân ho nhẹ một tiếng, lấy ra hộp thuốc trong túi áo.
Bối Bác Nghệ nhìn cô cười đầy thích thú, búng nhẹ tàn thuốc lên lan can sân thượng: " Nhìn không ra, cậu lại thích chơi kiểu hoang dã như vậy"
Hứa Hân trừng mắt với anh ấy một cái: "Bật lửa"
Bối Bác Nghệ ném cho cô bật lửa "Tôi tưởng rằng sau khi cậu ta trở về cậu sẽ cai thuốc".
Hứa Hân không nói chuyện, Sầm Bắc Đình quả thật muốn cô cai thuốc. Bản thân cô cũng không phải loại người không tự ý thức, ngoan cố bướng bỉnh. Cô
biết hút thuốc không tốt cho sức khoẻ, làm tổn thương đến phổi, mọi lần
vẫn không bỏ được, nhân dịp này quyết tâm một lần. Nhưng ngoài ý muốn,
cô không ngờ giai đoạn đầu của việc cai thuốc lá lại khó khăn như vậy,
mấy ngày không ngửi thấy mùi khói thuốc khiến cô rất khó chịu, đến ngày
hôm nay đã không thể nhịn được nữa.
Bối Bác Nghệ lại nói: "Cậu mang cả người toàn mùi khói thuốc trở về, Sầm Bắc Đình ngửi được không sợ sẽ lại cãi nhau?"
Hứa Hân vừa nghe nói đến chuyện này, cô liếc mắt nhìn Bối Bác Nghệ một cái: "Cậu không biết xấu hổ hay sao mà còn nói".
Hứa Hân rất ít khi hùng hổ doạ người, lần này ngoài ý muốn mắng người khiến Bối Bác Nghệ nhướng máy, anh ấy búng tàn thuốc: "Liên quan gì đến tôi".
Hai tay Hứa Hân ôm ở trước ngực, tức giận nói: "Nếu không phải tại cậu, Sầm Bắc Đình sẽ cãi nhau với tôi sao?"
Bối Bác Nghệ cười nhạt, hai tay giơ lên vô tội: "Vấn đề giữa hai người thì liên quan gì đến tôi".
Hứa Hân hút một ngụm thuốc, nhàn nhạt nói: "Giữa hai chúng tôi không có vấn đề nào"
"Thật sao?"
Hứa Hân không lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!