Nơi bọn họ ăn tối là một khách sạn bên sông, từ phòng của họ nhìn ra có thể ngắm toàn bộ cảnh sông về đêm.
"Sinh nhật vui vẻ". Hôm nay là sinh nhật Sầm Bắc Đình, hai người họ quyết
định cùng đi ăn bít tết và uống rượu vang đỏ. Món quà sinh nhật Hứa Hân
chuẩn bị cho Sầm Bắc Đình là một bộ bàn phím không dây HHKB. Cô không
biết quá nhiều về các món đồ công nghệ, chỉ nghe người bán hàng giới
thiệu bàn phím này chuyên sử dụng cho người làm kỹ thuật nên cô mua cho
anh. Sầm Bắc Đình thường xuyên phải gõ máy tính, thậm chí có lúc ngồi gõ bàn phím cả một ngày, các loại bàn phím cơ và bàn phím thông thường sẽ
khiến tay anh bị mỏi, cô cũng không biết kích cỡ nào phù hợp, nút phím
nào dùng bền, chỉ biết cái nào đắt nhất liền muốn tặng cho anh.
"Anh có thích không?" Cô hỏi Sầm Bắc Đình. Tốt nhất là thích, là người thất nghiệp, món quà này quả thực làm cô rất xót ruột
"Thích chứ, thích chết đi được!" Sau khi nhận món quà, ánh mắt Sầm Bắc Đình
sáng rực, đôi mắt cong cong, giống như một đứa trẻ nhận được một bông
hoa bé ngoan màu đỏ. Anh vô cùng hào hứng xé lớp giấy bọc bên ngoài, kéo tấm ni lông bảo vệ bàn phím, vui vẻ hỏi cô: "Làm sao em biết anh muốn
mua loại này? Anh đã muốn có nó từ lâu, đang đợi đến ngày 11/11 giảm giá để vào mua"
Hứa Hân nhướng mày, nhịn không được chửi thầm một tiếng, rốt cuộc nhà này ai mới là tổng tài bá đạo, thật là...
Sầm Bắc Đình để món quà xuống cạnh bàn, anh mỉm cười, tay chống lên mép bàn nghiêng người lướt qua bộ dao dĩa được xếp ngay ngắn, hôn một cái lên
môi Hứa Hân. Hai người vừa uống rượu, trong khoang miệng tràn ngập hương vị rượu nho lâu năm. Hương vị này thật sự rất thơm, cũng rất thoải mái, giống như đang đắm chìm trong một bồn tắm đầy rượu.
Hứa Hân cảm
giác Sầm Bắc Đình tách khỏi môi mình, cô mở mắt, thấy Sầm Bắc Đình cười
rực rỡ nhìn cô, ánh mắt chờ mong: "Còn món quà nào nữa vậy?"
Hứa Hân tỉnh lại từ sự ôn nhu của Sầm Bắc Đình, cô sửng sốt: "Cái gì?"
"Quà sinh nhật của anh chỉ có một món thôi sao?" Sầm Bắc Đình chống cằm nói.
Hứa Hân lúng túng: "Anh còn muốn bao nhiêu món quà nữa?"
Cô cảm thấy có chút xấu hổ. Nếu so với kế hoạch sinh nhật Sầm Bắc Đình tỉ
mỉ tổ chức cho cô, món quà cô tặng anh thật sự quá đơn giản. Cô nhớ lần
đó anh tổ chức sinh nhật cho cô, còn tặng cô một con búp bê Nga, mỗi lớp anh đều để một món quà, búp bê có 26 lớp, cô có được 26 món quà.
Bởi vì hôm đó là ngày sinh nhật lần thứ 26 của cô.
Sầm Bắc Đình mỉm cười, nụ cười nham hiểm giống một con cáo xảo quyệt lại có chút giống một con mèo mướp vớ được cá rán. Anh hôn lên vành tai của
Hứa Hân, cười nhẹ.
"Anh còn muốn gì nữa?" Hứa Hân hỏi. Cô chịu
đựng cơn ngứa bên mặt, bình tĩnh an ủi bản thân hôm nay là sinh nhật Sầm Bắc Đình, anh muốn gì cô sẽ chiều anh một lần.
Sầm Bắc Đình thấy gian kế thực hiện thành công, cười đầy ái muội: "Vậy em nói cho anh biết, hôm nay em mặc đồ lót màu gì?"
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thời Hạn tại truyen35.shop
"Loảng xoảng". Hứa Hân lùi về phía sau, cái nĩa trong tay đập vào cạnh đĩa
suýt rơi khỏi bàn. Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi
nói: "Sầm Bắc Đình, anh, anh, anh..."
Sầm Bắc Đình vẫn cười hì hì, cúi người hôn lên môi cô, thậm chí còn ma sát qua lại.
Anh cợt nhả nói: "Hôm nay là sinh nhật anh, anh là thọ tinh, thọ tinh không phải lớn nhất sao?"
"Được rồi..." Hứa Hân yếu ớt nói.
"Đừng xấu hổ, vậy để anh đoán". Sầm Bắc Đình nói: "Là màu trắng sao?"
"Hình như vậy". Hứa Hân lí nhí đáp
"Có viền ren không?" Sầm Bắc Đình được một tấc lại muốn tiến lên một tấc.
Hứa Hân nhìn Sầm Bắc Đình, rượu vang mặc dù có nồng độ nhẹ nhưng tác dụng
không thể khinh thường, lúc này cô đã bắt đầu cảm thấy hai bên má nóng
rực. Mặc dù quan hệ của hai người đã có thể coi như một cặp vợ chồng
già, so với nói lời âu yếm thì những việc khiến người ta đỏ mặt tía tai
cũng đã làm không ít, nhưng những lời của anh vẫn khiến mặt cô đỏ bừng.
Hứa Hân nghĩ đến ngày thường Sầm Bắc Đình luôn nhường mình, hôm nay lại
là sinh nhật của anh, cô cũng muốn làm anh vui vẻ một chút.
Cô
thở sâu, nhìn vào mắt anh, Sầm Bắc Đình ngẩn người. Hứa Hân chuyển từ
thủ sang công, nghiêng người về phía Sầm Bắc Đình, đặt môi lên tai anh,
nhẹ nhàng nói: "Ừ, có viền ren..."
"Bịch..." Chai rượu vang đỏ trên bàn lăn xuống đất.
*
Bọn họ ở trong phòng làm cả một buổi, trên trần là tấm kính thuỷ tinh trong suốt bao trọn cảnh trời đêm, hình ảnh trước mắt khiến Hứa Hân có một
loại xúc cảm hưng phấn không nói nên lời, cô vội vàng xoay đầu đi, hai
tay ôm lấy cổ Sầm Bắc Đình, cả người lơ lửng như ánh đèn trôi sông.
Sau khi kết thúc, bọn họ mồ hôi đầm đìa ngồi trước cửa sổ sát đất, dưới
chân là những chai rượu vang đỏ trống rỗng. Sầm Bắc Đình ôm Hứa Hân từ
phía sau, cơ thể hai người trần trụi chỉ bọc bên ngoài một lớp chăn
lông.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!