Ngày hôm sau, Sầm Bắc Đình ngồi máy bay trở về nước, Hứa Hân cũng đến
trường học báo danh bắt đầu quá trình học tập ba năm của mình.
Hình thức giảng dạy ở nước ngoài rất khác so với trong nước, tiết tấu bài
giảng nhanh hơn rất nhiều, trung bình mỗi tuần đều có đến chục bài
nghiên cứu tác phẩm, vô số bài viết tiểu luận cùng bài tập phê bình văn
học.
Tuy vậy, Hứa Hân không cảm thấy quá khó khăn để thích ứng,
cô rất nhanh đã trở thành một ngôi sao sáng trong "tiểu liên hợp quốc"
này.
Vào kỳ nghỉ lễ Giáng sinh, Hứa Hân trở về nước, cô được giới thiệu đến thực tập tại đại sứ quán thành phố S, trùng hợp thế nào,
người hướng dẫn lần này của Hứa Hân lại chính là Bối Tố Diễm.
Bối Tố Diễm đối với việc Hứa Hân xuất ngoại du học rồi quay về nước trở
thành đồng nghiệp của mình không hề cảm thấy ngạc nhiên, ngược lại cô ấy còn rất hứng thú với cuộc sống cá nhân của Hứa Hân, trò chuyện được một lúc, cô ấy hỏi: "Đúng rồi, em và bạn trai dạo này thế nào?"
Vừa nhắc đến Sầm Bắc Đình, Hứa Hân không nhịn được mỉm cười: "Vẫn khá tốt ạ".
Nhìn thấy ý cười trong mắt Hứa Hân, Bối Tố Diễm liền biết đứa em trai kia của cô đã không còn cơ hội.
Xung quanh hai người này căn bản tồn tại một bức tường sắt, ngăn tất cả mọi người ở bên ngoài bước vào thế giới của họ.
Nhưng trên thực tế, ở bất kỳ mối quan hệ nghiêm túc nào cũng phải có sự tranh thủ cùng chủ động theo đuổi, mà những hành động này chưa bao giờ xuất
hiện trên người em trai cô.
Bối Tố Diễm cũng cảm thấy vui mừng
cho Hứa Hân, cô ấy chân thành nói: "Vậy thì tốt. Nhưng trước mắt vẫn
phải yêu xa, nếu có thể vượt qua giai đoạn này, tương lai sẽ không ai có thể chia cắt được hai người".
Hứa Hân suy nghĩ trong chốc lát, sau đó ngượng ngùng đáp: "Thật ra em và anh ấy không hẳn là yêu xa".
Sầm Bắc Đình đúng là không hề nuốt lời, anh thật sự đến thăm cô mỗi tuần,
thậm chí anh còn không quản mưa gió bão bùng, chỉ cần hôm đó có chuyến
bay, anh đều mua vé bay đến chỗ cô. Có lần anh còn xin nghỉ tận năm
ngày, dành tất cả thời gian cuối tuần để ở bên cô. Một tuần đó, mỗi ngày bọn họ đều cùng nhau đánh răng, cùng nhau đi thư viện, cùng ăn khoai
tây chiên với gà rán, cuộc sống hằng ngày diễn ra bình dị đến mức tưởng
chừng hai người chưa từng xa cách.
Đang nói chuyện với Bối Tố
Diễm, di động của Hứa Hân đột nhiên vang lên, là tin nhắn của Sầm Bắc
Đình gửi tới. Bởi vì hôm nay là đêm Giáng sinh nên Sầm Bắc Đình giống
như uống nhầm phải thuốc lạ, cả ngày ngồi không yên luôn tìm chuyện nhắn tin với cô qua Wechat, còn không quên nhắc nhở về buổi hẹn hò tối nay
của hai người.
Hứa Hân không muốn tỏ ra thiếu chuyên nghiệp trước mặt Bối Tố Diễm, đọc xong tin nhắn này, cô nín cười, vội vàng nhắn lại
với anh ba chữ: "Em biết rồi".
Hôm nay văn phòng cũng không có
nhiều việc, Bối Tố Diễm thấy Hứa Hân cùng bạn trai trò chuyện ngọt ngào
như vậy liền nhanh chóng đứng lên đuổi người: "Mau đi về đi, nếu không
bạn trai nhỏ của em lại phải đứng chờ ở bên ngoài".
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thời Hạn tại truyen35.shop
Hứa Hân
ngượng ngùng mỉm cười. Cô mau chóng thu dọn đồ đạc rồi chào tạm biệt
đồng nghiệp trong văn phòng. Bước ra khỏi cửa lớn của toà nhà đại sứ
quán, gió lạnh lập tức ùa tới khiến cô phải kéo chặt cổ áo, đến khi
ngẩng đầu lên nhìn đã thấy Sầm Bắc Đình đứng đợi ở bên kia đường.
Chiếc xe màu đen được anh đậu ở một bên, bản thân thì đứng đợi ngoài trời,
lạnh đến mức hai tay phải cắm vào túi áo khoác, nhìn bộ dáng của anh lúc này không hợp một chút nào với chiếc quần tây sang trọng anh đang mặc
dưới chân.
Anh đã đến được khoảng một tiếng, Hứa Hân nói anh tìm
một quán cà phê gần đây ngồi đợi nhưng anh nhất quyết không chịu. Anh là người không bao giờ chịu ngồi im, cho dù phải chờ đợi người khác cũng
có thể nghĩ cách làm bản thân mình vui vẻ.
Anh nhìn lên cây sung
to lớn trên đỉnh đầu mình, mỗi chiếc lá đều to bằng cả lòng bàn tay, anh ngước lên ngọn cây, gót chân chụm vào nhau, hai tay duỗi thẳng rồi bật
nhảy. Đến khi lòng bàn chân chạm đất, anh nhanh nhẹn nắm lấy chiếc lá
nằm trên cao cũng là chiếc lá to nhất trên cành.
Anh xoay tròn
chiếc lá trên tay, ánh sáng theo tán lá chiếu vào mi mắt, bỗng nhiên một hình bóng quen thuộc từ phía xa làm anh chú ý, là Hứa Hân.
"Chậc". Trên đường lớn, mọi người đều vội vã đi về phía đi về hướng bắc, chỉ có cô đi ngược dòng người tiến về phía anh.
Mắt thấy Hứa Hân sắp đi về phía mình, chiếc lá trong tay trở nên nhàm chán
bị anh ném xuống đất, anh bỏ lại tay vào túi áo, nghiêng người dựa lên
cửa xe, thành thục huýt sáo với cô, ngả ngớn nói: "Người đẹp, muốn đi
đâu vậy? Mười đồng có đi không?'
Sầm Bắc Đình vừa mở miệng nói
chuyện, tâm trạng vui vẻ của Hứa Hân lập tức bị đánh bay. Cô tập mãi đã
thành quen, trừng mắt nhìn anh, tự mình mở cửa ghế phụ ngồi vào, sau đó
dùng khuỷu tay đánh nhẹ lên người Sầm Bắc Đình: "Anh mau lái xe đi".
Sầm Bắc Đình cười khẽ một tiếng, nghe lời ngồi vào trong xe. Một tay anh
giữ vô lăng, quay đầu hôn lên má cô: "Hôm nay có nhớ anh không?"
Hứa Hân lại đỏ mặt, cô nắm lấy dây an toàn: "Nghĩ cái gì đâu..."
Hai người họ mới tách ra bao lâu?
"Nhưng anh rất nhớ em", Sầm Bắc Đình uỷ khuất nói. Anh thích nhất là nói những lời ngon ngọt như vậy, mỗi ngày đều phải nói lời âu yếm mới chịu được,
nhưng Hứa Hân lại giống như một cái đầu gỗ, cô không hề cảm thấy hứng
thú với kiểu tình thú như vậy, nghiêm túc đáp lại: "Vì sao phải nhớ,
không phải anh vẫn nhắn tin Wechat với em đấy sao?"
Sầm Bắc Đình uất ức phản bác: "Làm sao mà giống được, anh đâu có nhìn thấy em!".
"Lần sau không được nhắn nữa, người khác sẽ nghĩ em không chuyên nghiệp!".
Hứa Hân nói không chút lưu tình. Những người làm trong đại sứ quán ai
chẳng muốn xây dựng hình tượng nghiêm túc cao lãnh, kết quả vừa nhìn
thấy tin nhắn Sầm Bắc Đình gửi cho cô, cả phòng từ trên xuống dưới đều
cười đến tận mang tai, còn đâu là phong thái chuyên nghiệp nữa? Hứa Hân
thắt dây an toàn, ngừng lại một chút, vẫn không đành lòng nói: "Anh có
thể nhắn cho em vào 12 giờ trưa, lúc đó em được nghỉ nên sẽ có thời gian rảnh".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!