Thời điểm tấm thiệp cưới đỏ chót của Sầm Bắc Đình và Hứa Hân được gửi
đến, Bối Bác Nghệ đang gấp rút hoàn thành một bản hợp đồng quan trọng.
Xung quanh tấm thiệp được trang trí viền vàng trang nhã, khi mới nhìn thấy
tấm thiệp này Bối Bác Nghệ còn có chút ngoài ý muốn, nhưng tâm trạng
ngạc nhiên không diễn ra được bao lâu anh đã trở về trạng thái lạnh nhạt thường ngày.
Hứa Hân và Sầm Bắc Đình tổ chức hôn lễ không nằm
ngoài dự đoán của anh, nhưng so với anh tưởng tượng thì nhanh hơn một
chút, dù sao Hứa Hân vẫn chưa hoàn thành chương trình học thạc sĩ, hai
người vẫn phải sống những ngày trời nam đất bắc, tình huống này không
phải cứ kết hôn là giải quyết được, nhưng suy nghĩ của những người yêu
nhau như thế nào, anh thật sự không hiểu nổi.
Anh đưa tay lục trong ngăn bàn một bao thuốc lá cùng chiếc bật lửa.
Có đồng nghiệp gọi anh đi ăn cơm tối, Bối Bác Nghệ đồng ý, anh đang muốn đứng dậy mặc áo khoác thì di động hiện lên thông báo.
Là một tin nhắn mới được gửi đến ------ "Đau lòng không?" 【 tan nát cõi lòng 】【 tan nát cõi lòng 】【 tan nát cõi lòng 】
Anh nhìn tên người gửi, là Thôi Tuệ Lợi
Nhìn một loạt sticker được gửi đến, Bối Bác Nghệ dừng bước, anh dập tắt điếu thuốc vẫn còn cháy dở vào gạt tàn, nhắn trả lời: "Vì sao cậu lại nói
vậy?"
"Cậu nói xem?" Thôi Tuệ Lợi tiếp tục nhắn: "Ta vốn đem lòng hướng trăng sáng, trăng sáng đem lòng ném xuống mương...【 tan nát cõi
lòng 】【 tan nát cõi lòng 】【 tan nát cõi lòng 】"
"Khi nào trở về?" Bối Bác Nghệ hỏi.
"Thứ sáu này tôi lên máy bay". Thôi Tuệ Lợi nhắn lại
"Muốn tôi đến đón cậu không?"
"Cậu tốt như vậy từ lúc nào???? [Mắt lé] [ mắt lé]''
Bối Bác Nghệ nói: "Thứ sáu tôi rảnh."
Cầm di động trên tay, Thôi Tuệ Lợi cười xì một tiếng.
Câu nói này không có nghĩa gì đặc biệt, nhưng khi gửi đến Thôi Tuệ Lợi lại
được hiểu thành: Lòng tôi tan nát rồi, tôi muốn dựa vào vai bạn tốt khóc một trận.
Làm bạn nhiều năm, Thôi Tuệ Lợi cảm thấy lúc này mình nên có trách nhiệm xả thân cứu người!
Vì thế cô nhắn lại: "Được, hôm đó cậu đến đón tôi đi!"
*
Sau khi xuống máy bay, Thôi Tuệ Lợi vừa liếc mắt đã thấy Bối Bác Nghệ đứng trong đám người.
Đối với một người thất tình mà nói, tinh thần lúc này của Bối Bác Nghệ vẫn còn khá tốt, thậm chí có thể coi là mặt mày rạng rỡ.
Bên ngoài mặc một chiếc áo khoác da màu đen cùng quân tây dài lịch sử, cả
người nhìn qua cao gầy nhưng rất khoẻ khoắn, thoải mái.
Bối Bác
Nghệ cũng đã nhìn thấy Thôi Tuệ Lợi, tấm bìa cứng trên tay chuyển động
qua lại, trên mặt tấm bìa còn dùng bút nước viết lên một chữ "Bối".
Thôi Tuệ Lợi bật cười, cô dẫm lên đôi giày bộ đội dưới chân, tiêu sái đi qua chỗ Bối Bác Nghệ cầm lấy tấm bìa cứng trên tay anh: "Cậu viết cái gì
thế này? Người khác không biết còn tưởng cậu đang viết hai chữ bảo bối
đấy".
Bối Bác Nghệ cười nhẹ, hai tay cắm vào túi quần hỏi Thôi Tuệ Lợi: "Đã ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa ăn, trên máy bay không có cơm trưa". Thôi Tuệ Lợi bĩu môi oán giận.
Bối Bác Nghệ nghe vậy liền nói: "Vậy đi ăn cơm trước đã".
"Được", Thôi Tuệ Lợi đi nhanh về phía trước, giọng nói vui vẻ: "Đi ăn mì thịt bò, tôi muốn ăn mì thịt bò".
"Được". Bối Bác Nghệ gật đầu, ánh mắt tự nhiên di chuyển xuống dưới, ngoài ý
muốn nhìn thấy đuôi tóc Thôi Tuệ Lợi tuỳ ý vén sau áo khoác trên vai làm lộ ra một khoảng da trắng mịn.
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thời Hạn tại truyen35.shop
Tại quán mì, Thôi Tuệ Lợi gọi một bát mì thịt bò lớn.
So với trước đây, cô vẫn luôn cởi mở hoạt bát như vậy.
Chỉ khác là làn da hiện tại có màu lúa mì khoẻ khắn, mỗi khi cười lên, cặp mắt kia nhìn giống hai viên đá quý.
Sau khi mì được bưng lên, Thôi Tuệ Lợi vùi đầu ăn hơn non nửa chén, chờ đến khi cảm thấy đã ăn đến lưng bụng mới thả chậm tốc độ nhai, chậm rãi múc từng muỗng canh, nói chuyện câu được câu không với Bối Bác Nghệ.
"Gần đây thế nào rồi Bối tổng? Tôi nghe nói cậu lại được thăng chức, lương
cũng cao hơn không ít?" Thôi Tuệ Lợi cười tủm tỉm hỏi.
Bối Bác Nghệ hỏi cô: "Quyết định ở lại đây làm việc sao?"
Thôi Tuệ Lợi dùng chiếc đũa đảo quanh bát mì, gật đầu một cái: "Đúng vậy".
"Đã tìm được nơi làm viêc chưa?" Bối Bác Nghệ hỏi.
"Phóng viên tạp chí thành phố", Thôi Tuệ Lợi nói tiếp: "Tôi làm bên mảng kinh
tế tài chính nên có lẽ về sau sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt".
"Ừ". Bối Bác Nghệ gật đầu.
Thôi Tuệ Lợi nâng má, nhìn Bối Bác Nghệ mỉm cười: "Bây giờ các cậu đều đã ổn định hêt rồi, cả cậu, Hứa Hân và Sầm Bắc Đình đều phát triển rất tốt.
Nhưng tôi thật không thể ngờ Hứa Hân và Sầm Bắc Đình có thể kết hôn với
nhau? Tôi còn nhớ rõ thời còn đi học, hai người họ mỗi ngày đều tranh
cãi ầm ĩ."
"Không phải hai người họ tranh cãi". Bối Bác Nghệ sửa lại lời cô: "Là cậu cùng Sầm Bắc Đình ngày nào cũng đánh nhau".
"Phải không?" Thôi Tuệ Lợi nghĩ lại nhưng cũng không nhớ rõ ràng, cuối cùng
cô xua tay: "Ai, bỏ qua, bỏ qua, trước đây tôi đánh nhiều người như vậy. Nhưng thật ra cậu..."
Cô ngẩng đầu, khó có được một lần biểu lộ sự quan tâm tới bạn cũ: "Cậu... vẫn ổn chứ?"
"Tôi làm sao?" Bối Bác Nghệ buồn cười.
Thôi Tuệ Lợi mang theo tâm trạng hóng hớt nói: "Cậu cùng với Hứa Hân".
Bối Bác Nghệ rút ra một điếu thuốc lá, giọng nói nhàn nhạt: "Vì sao các cậu ai cũng nghĩ tôi với Hứa Hân có gì đó với nhau".
"Vì các cậu rất xứng đôi". Thôi Tuệ Lợi liếc anh một cái, "Trai tài gái
sắc, lại quen biết nhau nhiều năm như vậy. Cậu có dám nói từ trước đến
nay chưa từng động tâm với cô ấy lần nào?".
Bối Bác Nghệ không nói chuyện.
Anh hút một hơi thuốc, dừng một chút rồi nói: "Đối với chuyện tình cảm trai gái tôi thực sự không để tâm quá nhiều".
Thôi Tuệ Lợi bật cười, đều là con người với nhau, đã là người thì phải có tâm, nếu có tâm thì làm sao không có cảm xúc được.
Lời này nói ra bất quá cũng chỉ để dối mình gạt người, là lời nói dối tự an ủi bản thân mà thôi.
Cô không tin Bối Bác Nghệ, đang muốn nói vài câu đùa giỡn bỗng nhìn thấy điếu thuốc lá trong tay anh.
Bối Bác Nghệ ý thức được điều gì, anh nói nhanh: "Xin lỗi".
Anh duỗi tay muốn ấn điếu thuốc vào trong gạt tàn, Thôi Tuệ Lợi lại cười nói: "Cho tôi một điếu đi".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!