Trải qua đoạn thời gian chệch đường ray ngắn ngủi, sinh hoạt của Bối bác Nghệ một lần nữa quay về quỹ đạo cũ.
Anh một mình đi làm, một mình tan tầm, trở về nhà lúc nửa đêm cũng chỉ chạy ra cửa hàng tiện lợi 24h dưới tiểu khu mua một phần cơm ăn liền làm bữa tối.
Nhưng trở lại thói quen sinh hoạt trước đây, anh lại có cảm giác im ắng giống như nước chảy dưới đá mòn bình đạm mà nhàm chán.
Buổi tối hôm nay, Bối Bác Nghệ một mình lái xe đến nhà hàng Tây quen thuộc
ăn tối, anh dừng xe dưới bãi đỗ ngầm, ngồi trong xe châm một điếu thuốc, bỗng nhiên anh nhìn thấy một đôi tình lữ đang ôm hôn thắm thiết qua cần gạt nước trước cửa xe.
Cuộc sống này chính là như vậy, luôn thích đùa giỡn những người độc thân, dù đi đến chỗ nào cũng chịu cùng một loại tổn thương.
Anh thật sự không muốn nhìn người khác tình tứ.
Nhưng người đàn ông kia đột nhiên xoay người, anh liền nhìn rõ anh ta là ai.
Trí nhớ của anh luôn rất tốt, theo định nghĩa của khoa học có thể gọi là
'camera ghi nhớ ký ức', chỉ cần là đồ vật anh nhìn qua một lần, đại não
sẽ giống một cái máy ảnh chụp lại lưu giữ trong đầu.
Cho nên anh
có thể khẳng định người mà anh đang nhìn thấy ở trước mắt giống hệt với
người trong ảnh chụp của Thôi Tuệ Lợi, bọn họ chính là một người, người
này chính là Chu Nghị.
Mà người phụ nữ Chu Nghị đang ôm hôn lúc này lại không phải là Thôi Tuệ Lợi.
Người phụ nữ kia có dáng vẻ cao gầy, bọn họ đứng đó tình tứ rất lâu mới nắm tay rời đi.
Bối Bác Nghệ ngồi ngẩn người trong chốc lát
Anh không phải là người sẽ xử lý vấn đề theo cảm xúc, vì vậy lúc này anh
đang yêu cầu bản thân phải lập ra một kế hoạch hoàn hảo.
Dựa vào 'If điều kiện':
Nếu anh nói cho Thôi Tuệ Lợi chuyện này, Thôi Tuệ Lợi nhất định sẽ rất đau lòng.
Nếu anh không nói cho Thôi Tuệ Lợi chuyện này, như vậy Thôi Tuệ Lợi sẽ tiếp tục ở bên Chu Nghị, nhưng giấy không thể gói được lửa, vẫn sẽ có một
ngày Thôi Tuệ Lợi phát hiện ra bí mật này, khi đó cô ấy sẽ càng đau lòng hơn hiện tại.
Xem xét sự nặng nhẹ giữa hai khả năng.
Bối Bác Nghệ quyết định gọi điện nói cho Thôi Tuệ Lợi.
Anh ấn số Thôi Tuệ Lợi, đầu dây bên kia vừa nhận điện thoại đã nói: "Ăn với tôi một bữa nhé".
"Bây giờ sao?" Trong điện thoại, Thôi Tuệ Lợi hoàn toàn không phát hiện ra
chuyện gì bất thường, cô đang mải sơn móng tay, mười đầu ngón tay được
sơn lên màu đỏ bắt mắt.
"Đúng vậy."
Thôi Tuệ Lợi kẹp điện
thoại bên tai, tức giận nói: "Này, này, này, cậu làm ơn có thể đừng coi
tôi giống người ăn không ngồi rồi như vậy được không, cậu đột nhiên gọi
điện đến cũng không thèm hỏi xem tôi có thời gian hay không?"
"Cậu có thời gian không?"
"Có......"
Mười lăm phút sau, Thôi Tuệ Lợi xuất hiện trước mặt Bối Bác Nghệ.
Cô mặc một chiếc áo gió đen cùng đôi bốt màu vàng, cẳng chân được ôm sát khiến đôi chân càng thêm thon nhỏ.
Thôi Tuệ Lợi bắt chéo chân, ngồi xuống chỗ đối diện nhìn Bối Bác Nghệ, kỳ lạ hỏi: "Có chuyện gì vậy? Giọng cậu trong điện thoại không giống bình
thường".
Bối Bác Nghệ nhìn Thôi Tuệ Lợi trong chốc lát, sau đó bình thản nói: "Không có."
Thôi Tuệ Lợi: "?"
Anh cúi đầu tránh đi ánh mắt của Thôi Tuệ Lợi, sau đó bình tĩnh mở thực đơn hỏi cô: "Cậu muốn ăn cái gì?"
Thôi Tuệ Lợi: "Tôi ăn gì cũng được."
Bối Bác Nghệ nói: "Nhà hàng này có món thịt trâu chiên giòn ăn rất ngon".
Nhưng Thôi Tuệ Lợi ngồi bên kia nửa ngày cũng không trả lời lại.
Bối Bác Nghệ ngẩng đầu thấy cô đang nhìn thẳng về phía sau anh.
Cô đã thấy điều mà anh muốn, nhưng biểu tình của cô vẫn như cũ, thậm chí có chút bình tĩnh quá mức.
"Xin lỗi, tôi đi ra đây một chút". Thôi Tuệ Lợi ném khăn ăn lên bàn, tay bưng lấy ly rượu vang đỏ mỉm cười nhìn Bối Bác Nghệ.
Bối Bác Nghệ nhìn theo cô ấy, Thôi Tuệ Lợi đi đến trước bàn của Chu Nghị,
không nói một lời dứt khoát hắt cả ly rượu lên mặt anh ta.
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thời Hạn tại truyen35.shop
"Con mẹ nó!" cả người Chu Nghị nhảy dựng lên, thiếu chút nữa anh ta đã hất tung cả bàn ăn xuống đất.
Chu Nghị luống cuống tay chân lau sạch rượu trên mặt, đến khi nhìn thấy
người hất rượu lên người mình là Thôi Tuệ Lợi cũng chỉ lộ ra một chút
kinh ngạc, sau đó anh ta tức giận mắng: "Thôi Tuệ Lợi, cô có bệnh à?"
Chu Nghị hung hăng lau sạch nước trên người, anh ta bị Thôi Tuệ Lợi làm cho xấu mặt trước đối tượng hẹn hò của mình.
"Cô dựa vào cái gì mà tỏ thái độ với tôi? Chúng ta vỗn dĩ chỉ là tìm hiểu
qua lại, cũng không có quy định không được hẹn hò với người khác?". Anh
ta vuốt mặt, sau đó nhìn thấy Bối Bác Nghệ một thân tây trang soái khí
ngời ngợi phía sau Thôi Tuệ Lợi không khỏi cười lạnh một tiếng: "Cô có
tư cách gì mà nói tôi? Không phải cô cũng đang hẹn hò với thằng đàn ông
khác đấy sao, đồ phụ nữ lả lơi ong bướm".
Thôi Tuệ Lợi giơ tay đánh Chu Nghị một bạt tai, cô đánh mạnh đến mức lòng bàn tay cũng cảm thấy đau, "Chúng tôi chỉ là bạn".
"Bạn?". Chu Nghị xì một tiếng khinh miệt, anh ta lớn tiếng nói: "Tôi nghĩ hai người là bạn tình thì có".
"Anh..." Một bụng từ ngữ mắng chửi người của Thôi Tuệ Lợi còn chưa kịp nói ra,
đầu của Chu Nghị đã bị ấn mạnh lên mặt bàn khiến đồ ăn rơi xuống lả tả.
Bối Bác Nghệ đánh một quyền lên mặt Chu Nghị, người phụ nữ đi cùng anh
ta thấy vậy vội hét ầm lên: "Đánh người rồi, đánh người rồi".
Thôi Tuệ Lợi kinh ngạc đứng ngây ra tại chỗ.
Bối Bác Nghệ bắt lấy tay cô, nói nhanh: "Chạy"
Thôi Tuệ Lợi kéo tay anh lại nói: "Từ từ, từ từ".
Cô tháo giày cao gót trên chân, sau đó kéo tay Bối Bác Nghệ cùng nhau chạy ra ngoài.
Phía sau bọn họ là khung cảnh hỗn loạn của phục vụ cùng thực khách trong nhà hàng.
Dường như có người kêu hai người họ dừng lại, nhưng bọn họ vẫn chạy về phía trước, một giây cũng không quay đầu nhìn lại.