Ăn xong một nồi lẩu, những người khác bắt đầu lục tục ra về.
Hứa Hân đứng ở trước cửa tiệm nhìn bóng của mình chiếu xuống mặt đường. Lúc này Sầm Bắc Đình đẩy chiếc xe đạp màu đen ngừng lại ở trước mặt cô.
"Về thôi", một tay Sầm Bắc Đình đỡ đầu xe, hướng cô nhướng mày "Cậu còn đợi tôi đèo cậu về sao?". Cặp mắt đào hoa đảo trên người Hứa Hân một lượt từ trên xuống dưới, còn đứng thử lên bàn đạp phía sau ước lượng, sau đó cậu nhỏ giọng: "Vừa mới ăn xong, nặng như vậy làm sao tôi đèo được"
Hứa Hân: "......"
Không có nữ sinh nào thấy vui vẻ khi bị người khác nói béo. Hứa Hân tức giận đến mức muốn đấm Sầm Bắc Đình.
Hứa Hân nắm chặt tay, không phục biện minh "Tôi, tôi ăn rất ít mà!"
Sầm Bắc Đình cười đến ngửa người ra sau, "Ha ha ha!" Sau một lúc lâu mới đứng thẳng eo, cậu nghiêng đầu, buồn cười nhìn cô: "Cậu còn biết bản thân ăn ít? Mèo nhà tôi so với cậu ăn còn nhiều hơn, cậu là tiểu tiên nữ à, chỉ uống sương sớm, thịt không dám ăn, cái gì cũng chỉ gắp một đũa".
Hứa Hân chửi thầm, tôi bị tức đến no rồi, còn bụng đâu mà ăn?
"Cậu quản tôi." Hứa Hân tức giận nói.
"Được, được, được," Sầm Bắc Đình nhoài người nằm lên xe: "Cậu ăn không nhiều, nhưng mà tôi ăn rất no nha, ăn no không thể đạp xe, hay là cậu đèo tôi đi?"
Cậu dứt khoát ghé vào đầu xe nằm lên, muốn Hứa Hân đèo cậu về.
Hứa Hân thừa biết Sầm Bắc Đình sẽ chơi xấu mình, nhưng cô thật sự không có biện pháp đối đáp với loại diễn kịch này, Hứa Hân không thèm quan tâm nói: "Tôi mặc kệ cậu".
"Này này này," Hứa Hân quay người bước đi, Sầm Bắc Đình đẩy xe lập tức đuổi kịp.
Hứa Hân theo bản năng thả chậm bước chân, hai người một trước một sau biến thành sóng vai mà đi.
"Vì sao lúc nãy cậu không nói gì?" Sầm Bắc Đình đột nhiên hỏi.
"Cậu cho rằng ai cũng có thể lảm nhảm giống cậu sao? Hứa Hân tức giận hỏi lại.
"Thật ra cũng không phải," Sầm Bắc Đình nói, "Cậu ít nói, nhưng cũng không phải không chịu nói gì như vừa rồi."
Hứa Hân không nói chuyện, cô lại nghĩ tới chuyện vừa chạm mặt Ngô Nhạc Nhiễm.
Hứa Hân cùng Ngô Nhạc Nhiễm học cùng một tòa dạy học, nhưng cả hai không học cùng ban, cũng không có bạn bè chung, cơ hội đối mặt rất ít.
Cô thường xuyên nhìn thấy Ngô Nhạc Nhiễm cùng đám bạn bè của cô ấy trốn ở con ngõ phía sau trường học hút thuốc. Váy Ngô Nhạc Nhiễm mặc rất ngắn, khó khăn lắm mới che qua đùi, dưới chân đi đôi bốt cao cổ, nghiêng người ngồi trên xe máy để lộ hai đùi vừa gầy vừa thẳng. Cô ấy thích đi cùng đám bạn bè của mình đùa giỡn những học sinh ngoan trong trường, nhưng ngoại trừ Hứa Hân, thời điểm Ngô Nhạc Nhiễm nhìn thầy cô đều sẽ lạnh lùng quay đầu nhìn về hướng khác.
"Hôm nay," Hứa Hân chậm rãi nói: "Về sau có một đám người tới ngồi phía trước bàn chúng ta, đó là học sinh bên ban quốc tế, cậu có biết không?"
Bạn đang đọc bộ truyện Có Thời Hạn tại truyen35.shop
"Ai?" Sầm Bắc Đình hỏi.
"Ngô Nhạc Nhiễm." Hứa Hân nói, "Bọn họ đều biết cô ấy."
"Không quen biết." Sầm Bắc Đình đẩy xe, nhìn Hứa Hân đầy ý tứ, đi lùi lại, "Cậu biết?"
Hứa Hân không nói chuyện.
Cô nhấp môi, bản thân Hứa Hân cũng không thể giải thích được mối quan hệ giữa mình và Ngô Nhạc Nhiễm, một ngày nào đó, tất cả mọi người đều sẽ biết, chỉ khác nhau là ngày này sẽ tới sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng biết thì sẽ thế nào? Cô nghĩ rằng nếu Sầm Bắc Đình biết được chuyện này, cô hy vọng người nói cho cậu là chính bản thân mình chứ không phải là nghe từ những thông tin đồn đại vớ vẩn kia.
"Mẹ tôi là người tình của ba cậu ấy", Hứa Hân cố ý mở to mắt, khiêu khích nhìn về Sầm Bắc Đình: "Mọi người đều đang bàn tán chuyện này, cậu không biết sao?"
"Không biết, trường học nhiều người như vậy, tôi làm sao có thể biết từng người được". Sầm Bắc Đình không có phản ứng gì, một tay gãi gãi đầu: "Vậy các cậu không phải sẽ thành chị em à?"
"Ừ", Hứa Hân nói.
Cô cho rằng Sầm Bắc Đình chắc chắn sẽ nói gì đó, ít nhất sẽ là an ủi cô vài câu, hoặc không cũng sẽ nói vài lời khuyên nhủ--- không sao hết, đều là bạn học với nhau, không ai cười nhạo cậu. Hoặc tệ nhất sẽ xoay người rời đi, sau đó nghe những lời đồn thổi từ người khác, mặc kệ chuyện của cô.
"Cũng chưa chắc", Hứa Hân đá viên đá vụn dưới chân: "Tôi cùng mẹ không hợp nhau".
"Ồ" Sầm Bắc Đình gật đầu, cậu dừng lại suy tư gì đó, lại hỏi: "Cậu cùng Ngô Nhạc Nhiễm ai lớn hơn?"
"Là tôi" Hứa Hân nói.
Sầm Bắc Đình kêu lên: "Ôi trời, vậy chẳng phải cậu sẽ nghe cậu ấy gọi mình là chị sao, có thấy mệt không."
Hứa Hân: "......" Mạch não này, cô không thể phản bác nổi.
Sầm Bắc Đình lại hỏi: "Vậy cậu sinh vào tháng mấy?"
"Tháng chín".
"Tháng chín?"Sầm Bắc Đình bỗng cười quái dị: "Ha, tôi so với cậu lớn hơn rất nhiều đó, tôi sinh tháng một, nào tới gọi một tiếng ca nghe thử, Sầm ca~"
"Cút" Hứa Hân cảm thấy tất cả sầu lo của mình đều quên hết, hướng Sầm Bắc Đình đạp một đạp vào cẳng chân.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!