Nhóm dịch: Thất Liên Hoa "Chuyện không liên quan tới con, là cánh cửa nhà đó quá cao, chúng ta không trèo cao nổi.” Thẩm Nghệ Chi thở dài, đi vào thu dọn đồ đạc. Liên Trăn đứng ngây ra, ở chỗ này ở ba năm, năm đó Kiều gia phá sản, cha ích kỷ một mình mang theo tiền trốn ra nước ngoài, để mặc mẹ con ba người bọn họ ở chỗ này, rất nhiều chủ nợ không biết ngày đêm đuổi đến cửa, là Lệ Đông Sâm giúp bọn họ trả sạch nợ nần, còn cho bọn họ ở nhà của Lệ gia. Anh đau lòng không thôi, còn thề độc nói tương lai sẽ đối xử tốt với cô cả đời, cô tin, nghĩ đến sau này sớm muộn cũng sẽ kết hôn, cũng không để ý, ai ngờ hai người sẽ gặp phải Lệ gia ngăn cản. Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt không nhịn được chảy càng nhiều hơn. "Chị....” một bàn tay nhỏ kéo cô, đôi mắt đen nhánh của Liên Dực đau lòng nhìn cô. "Không có việc gì.” Liên Trăn lau nước mắt, cùng thu dọn hành lý với em trai.
Đến tám giờ tối, ba người mới thu dọn xong hành lý, tạm thời tìm phòng ở lại trong khách sạn gần đó. Liên Dực là người có bệnh thích sạch sẽ, trải ga giường nhà mình lên giường khách sạn, vẫn nhìn qua đêm tối phía ngoài ngẩn người: “Chị, em thật nhớ khoảng thời gian cha còn ở đây....” "Đừng nhắc đến tên khốn nạn đó với mẹ.” Thẩm Nghệ Chi tắm rửa xong đi ra đúng lúc nghe thấy câu này, sắc mặt biến đổi, liên tục cười lạnh: “Nếu không phải vì ông ta, ba mẹ con chúng ta đâu thành ra như quỷ thế này.” Liên Dực tủi thân bĩu môi, chui vào trong ngực Liên Trăn, Liên Trăn cười khổ: “Mẹ, đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa, ngày mai Tiểu Dực còn phải đi học, chúng ta cũng không thể như này mãi được, ngày mai con sẽ đi tìm nhà.” "Tìm căn nào tiện nghi một chút, may mà hai năm qua chúng ta còn góp được chút tiền tiết kiệm, chờ qua mấy năm nữa, mua căn nhà giao tiền đặt cọc, chí ít có chỗ đặt chân.” Dường như Thẩm Nghệ Chi nhớ tới chuyện trước kia, nét mặt buồn bực.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!